Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1886: Không bằng Ngôn Ngôn (2)




“Lần này là thật, đệ đệ thối, ta phát hiện... Ta càng ngày càng thích ngươi

nữa nha.”

Hứa Thanh nhìn Hồng Trần Vong Tình lâu. Ngôn từ tương tự, cảm thụ

tương tự, hắn đã trải qua ở chỗ Ngôn Ngôn trước kia, thậm chí so ra, Hồ Ly Bùn

này vẫn hơi bảo thủ một chút.

Trừ năng lực mạnh, yếu, trên trình độ nhất định, vẫn tồn tại chênh lệch

không nhỏ với Ngôn Ngôn.

Thế là Hứa Thanh không nói chuyện. Sau khi chắp tay, hắn quay người rời

đi. Trong sắc trời hoàn toàn đen nhánh này, bóng dáng hắn dần dần biến mất

trong bóng đêm, hòa làm một thể với đêm tối, không thấy tung tích, cũng không

phân rõ lẫn nhau được.

Hồi lâu, trong bóng đêm, tại Hoàng Đô tương đối yên tĩnh, ở toà từ đường

đã bị phong ấn của Hồng Trần Vong Tình lâu này, Hồ Ly Bùn trên điện thờ hơi

ngẩng đầu lên, nhìn ra phương xa.

“Nhị tỷ năm đó từng yêu một người, không biết đó là loại cảm giác gì.”

Hoàng Đô đại vực, bản đồ bao la, mênh mông vô bờ.

Bây giờ, là ngày thứ năm của chiến sự.

Mà tại vùng đất biên cương tây bắc của Nhân tộc, trước kia được xây dựng

một trường thành, như cự long ngăn cách Nhân tộc với ngoại tộc.

Trường thành này mênh mông, từ hướng tây bắc, nằm nghiêng trên mặt đất,

màu sắc đen nhánh, lộ ra cảm giác túc sát.

Theo chiến tranh xuất hiện, bây giờ đã phong tỏa toàn bộ ra vào, trừ phi

nắm giữ lệnh của Thiên Vương, nếu không không cho phép tất cả thông hành.

Còn bên ngoài thành đen nhánh chính là lãnh địa của Viêm Nguyệt Huyền

Thiên tộc, nhưng lại không phải bản tộc Viêm Nguyệt, mà là nhiều vực do tộc

đàn phụ thuộc của nó hình thành, sau vùng bảy vực này mới là địa giới của bản

tộc Viêm Nguyệt.

Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, thực sự là quá lớn.

“Viêm Nguyệt tính cả tộc phụ thuộc của nó, hết thảy có tám mươi bảy đại

vực, dù phạm vi mỗi một đại vực cũng không sánh nổi Hoàng Đô đại vực của

Nhân tộc, nhưng cũng kinh người như vậy.”

Âm thanh lười biếng truyền vào trong tai Hứa Thanh.

Giờ phút này, trên bầu trời cách thành đen tây bắc ngoài vạn dặm, một chiếc

thuyền to lớn do thất long kéo đi, theo tiếng long hống truyền ra, đang rít gào

mà đi về hướng biên cảnh.

Trên chiếc thuyền khổng lồ ấy, có mấy trăm tu sĩ.

Mỗi một vị đều quần áo chỉnh tề, nét mặt nghiêm nghị, khí thế bất phàm,

còn có một người đứng phía trước nhất.

Người này thoạt nhìn tuổi trung niên, dáng người khôi ngô, cao lớn hơn

nhiều Nhân tộc bình thường. Một mái tóc dài đen như mực được dây lụa màu

vàng kim nhẹ nhàng buộc lên, tung bay theo gió. Thân mặc một bộ cẩm bào

long văn thêu viền vàng hoa lệ, bên hông thắt một đai lưng bạch ngọc, hiện lộ

rõ ràng thân phận tôn quý của hắn.

Ngũ quan hắn cũng không phải thanh tú, mà có hơi thô kệch, mày rậm mắt

to, đồng thời đôi môi lại mỏng, cho người ta một loại uy nghiêm vô hình, thậm

chí từ xa nhìn lại, sẽ cho rằng Nhân Hoàng ở đây.

Hắn, chính là Đại hoàng tử.

Cũng là người giống Nhân Hoàng nhất, giống từ trên tướng mạo cho đến khí

chất.

Giờ phút này, hắn đứng trên đầu thuyền, nhìn ra thiên địa phương xa, sắc

mặt nghiêm trọng, khí huyết toàn thân nồng đậm, như một vầng mặt trời đỏ,

làm mọi người đứng phía sau nhìn mà chói mắt.

Đây là đội nghi trượng của Đại hoàng tử đi sứ Viêm Nguyệt Huyền Thiên

tộc theo hoàng mệnh. Người hộ tống ngoài thuộc hạ của chính Đại hoàng tử,

còn có quan viên và hộ vệ tương ứng trong Hạ Huyền ngũ cung.

Còn người nói chuyện trước đó, không phải là vị Đại hoàng tử này, mà là

một người hộ vệ tướng mạo bình thường trong đám người trên chiếc thuyền to

lớn này.

Sắc mặt người này rất nghiêm túc, tràn đầy cảnh giác, bày ra một bộ tư thái

lúc nào cũng có thể xuất thủ tận trung tẫn trách, lời hắn nói cũng không phải nói

ra từ trong miệng, mà là truyền ý nghĩ từ trong bụng…

Trong bụng của hắn, tại một mảnh màu đỏ, Hứa Thanh đang ngồi xếp bằng,

mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ.

“Đại sư huynh, có cần phải đi vụng trộm như vậy sao?”

Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn xung quanh.

Trong đêm mấy ngày trước, sau khi rời khỏi Hồng Trần Vong Tình lâu, hắn

cho truyền âm Đội trưởng, báo cho biết hành trình của mình, dù sao Đội trưởng

cũng muốn đi Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc làm đại sự.

Đội trưởng cũng bởi vì một cái nhấc tay của Hứa Thanh mà giải quyết vấn

đề lớn, cho nên nghe xong sự sắp xếp của Hứa Thanh, lập tức ăn nhịp với nhau,

nhanh chóng chạy đến đi cùng Hứa Thanh.

Thế nhưng, lần này hắn có kế hoạch của mình.

“Đương nhiên là phải ngấm ngầm đi qua. Ta nói với ngươi này, Tiểu A

Thanh, trong bụng ta vô cùng an toàn và ẩn nấp, hơn nữa ta lại coi ngươi thành

người một nhà, mới cho phép ngươi trốn ở trong bụng ta đấy.”

Hộ vệ mặt mũi tràn đầy nghiêm nghị này, ánh mắt ẩn chứa vẻ tỉnh táo, vừa

tra xét xung quanh, vừa truyền ý nghĩa vào trong bụng.

“Tiểu A Thanh, thân phận của ngươi tại Nhân tộc, dù đi Viêm Nguyệt

Huyền Thiên tộc, sẽ không gây ra gợn sóng gì quá lớn, nhưng ngươi phải suy

nghĩ vì ta một chút, ta thì khác.”

“Ta quá nổi danh tại Viêm Nguyệt, toàn bộ Viêm Nguyệt, không ai không

biết không người không hay. Nếu ta nghênh ngang đi đến, ta lo lắng một đường

chúng ta sẽ được tiếp đãi vô cùng nhiệt tình. Ngươi cũng biết đấy, ta thích

khiêm tốn.”

Hứa Thanh khẽ gật đầu. Hắn nghe hiểu, ý của Đội trưởng là, nếu đi Viêm

Nguyệt mà bại lộ thân phận, sẽ bị rất nhiều người đánh chết.

Nghĩ đến đã từng có một đời, Đội trưởng hẳn là làm ra chuyện người người

oán trách nào đó trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, khiến cho nhân thần

cộng phẫn.

Việc này khiến Hứa Thanh nghĩ đến mối quan hệ giữa Đội trưởng và

Nguyệt Viêm thượng thần được miêu tả qua miệng của chính Đội trưởng…

“Cho nên chúng ta phải lặng lẽ đi vào, ngươi thấy thân phận này của ta thế

nào. Yên tâm đi, ta đã có biện pháp lẩn qua kiểm tra, cũng tự nhiên có biện

pháp lẩn qua trận biên phòng kia, lại có thêm đội ngũ của hoàng tử yểm hộ, vạn

vô nhất thất.”

Đội trưởng nói với giọng đắc ý.

Hứa Thanh lại càng cảnh giác hơn.