Đáng tiếc, bây giờ Đế Kiếm bất động. Như vậy, muốn chém giết Bạch Tiêu
Trác, Hứa Thanh rõ ràng việc mình có thể làm, chỉ có cách tứ lạng bạt thiên cân.
Để lộ thân phận của Bạch Tiêu Trác, dùng đại nghĩa Nhân tộc mà diệt.
Còn quạ đen, thì chưa phải lúc.
Lấy thế bây giờ của Hứa Thanh, cũng không đủ để hoàn toàn rung chuyển
một vị Quốc sư.
Thế là, hắn khoanh chân ngồi trên đạo đài màu trắng được trận pháp bao
phủ, cùng phái chủ Dị Tiên và Trần Đạo Tắc bên cạnh và số lớn học sinh phía
dưới, cùng nhau nhìn lên trận chiến trên bầu trời.
So sánh với sự bình tĩnh Hứa Thanh biểu hiện ra giờ phút này, một phương
Dung Thần vô tận phức tạp, còn có kinh hoảng và thấp thỏm không cách nào áp
chế được.
Dù là phái chủ Dị Tiên, nội tâm cũng nổi sóng to gió lớn, dù thế nào hắn
cũng không ngờ tới phái chủ trường phái Dung Thần, đúng là Bạch Tiêu Trác
của Chúc Chiếu.
Mà đáp án này, cũng làm cho hắn nhìn thấy ánh rạng đông.
Hắn biết rõ sau trận chiến này, chuyện trường phái Dị Tiên quật khởi đã là
thế không thể đỡ.
Trường phái Dung Thần sắp sụp đổ, tất cả học sinh cao tầng, tất nhiên sẽ bị
nghiêm ngặt giám sát, tìm ra dư nghiệt Chúc Chiếu trong đó.
Mà hết thảy, đều là do vị lão tổ Hứa Thanh bên cạnh này mang đến.
Giữa lúc đủ loại suy nghĩ quay cuồng, phái chủ Dị Tiên nhìn Trần Đạo Tắc
bên cạnh, đối phương khẽ gật đầu với hắn.
Đáy lòng phái chủ Dị Tiên kiên định, thế là khi hắn quay đầu nhìn về Hứa
Thanh, trong mắt lộ ra sự tôn kính sâu sắc.
Nhưng lực chú ý của Hứa Thanh không rơi vào người xung quanh, giờ phút
này toàn bộ cảm giác của hắn đều đặt trên chiến trường.
Đây là một lần xem trận chiến hiếm có, có thể làm cho tất cả mọi người
càng hiểu rõ đối với cảnh giới Quy Hư này.
Mà đối với Hứa Thanh, ý nghĩa của việc xem trận chiến càng sâu xa hơn.
Bởi vì, đây cũng là trận chiến giữa tiên tu và thần tu vậy.
Dù cấp độ thể hiện ra cũng không phải là Uẩn Thần, nhưng nhiều Quy Hư
tầng bốn xuất thủ, vẫn làm màn trời mơ hồ như cũ.
Cho nên người không có tu vi nhất định sẽ chỉ nhìn thấy, có sấm sét vang
dội, nhật nguyệt ẩn hiện, bên tai đều là tiếng nổ, trước mắt hỗn loạn tưng bừng.
Nhưng đối với tu sĩ Linh Tàng, bọn họ có thể nhìn thấy càng nhiều hơn.
Bọn họ có thể cảm nhận được sự biến hóa giữa quy tắc và pháp tắc trên màn
trời, thậm chí có thể cảm giác quy tắc hóa thành thực chất, pháp tắc hình thành
từng hư ảnh viễn cổ, không ngừng rung chuyển lẫn nhau, đến từ một phương
thần tính Chúc Chiếu.
Đây là xem đạo.
Lại căn cứ trải nghiệm và thiên hướng tu hành của mình, người khác nhau
thì nhìn thấy quy tắc khác nhau hiển lộ trên chiến trường.
Có điểm người này thấy rõ ràng, người bên ngoài khả năng nhìn không rõ
ràng, trái lại cũng là như vậy.
Thế là từng học sinh Thái Học nín thở ngưng thần, đều tự cảm ngộ.
Chỉ khi tu vi đến Quy Hư, mới có thể nhìn thấy hình tượng của toàn bộ
chiến trường trên ý nghĩa chân chính, nhìn thấy tất cả quy tắc pháp tắc hiển lộ,
nhìn thấy đại đạo đếm không hết chảy xuôi.
Trong mắt Quy Hư, trận chiến thiên không như trận chiến viễn cổ lại xuất
hiện, trong mỗi một âm tiết của tiếng nổ đều ẩn chứa đại đạo chi pháp.
Không ngừng vang vọng, nổ tung hư vô, khiến cho không gian Thái Học
này xuất hiện từng khe hở.
Cẩn thận nhìn lại, những này khe hở cũng đều bị thay đổi quy tắc, làm cho
tâm thần người ta rung động, đồng thời theo bản năng suy nghĩ sâu xa.
Nhưng thật ra tất cả điều đó cũng chỉ là biểu tượng, nội chất chân chính, chỉ
có đạt tới cấp độ giống như bọn họ hoặc cao hơn như bọn họ, thì mới có thể
nhìn thấu.
Tu vi của Hứa Thanh không đạt tới, nhưng hắn không giống người khác.
Hắn là tiên tu, cũng là thần tu.
Thế là, trong mắt hắn, chiến trường cũng khác biệt so với những gì người
bên ngoài nhìn thấy.
Trong tầm mắt của hắn, ánh sáng muôn màu xen lẫn trên màn trời, tựa như
một bức họa lưu động lại trừu tượng.
Trong tấm hình, Bạch Tiêu Trác có dáng vẻ Thần linh, bóng dáng khi thì rõ
ràng, khi thì mơ hồ.
Mỗi một lần lấp lánh, hắn đều xuất hiện ở một nơi khác nhau.
Thái Học Phủ chủ giao đấu cùng hắn có tu vi kinh khủng, nhất là dưới sự
tăng thêm của huyết mạch Hoàng tộc, khiến cho hắn còn cường hãn hơn Quy
Hư đại viên mãn bình thường ba phần.
Mỗi một lần xuất thủ, đều có trăm vạn, ngàn vạn thậm chí nhiều hơn đại đạo
huyễn hóa, phối hợp kim long bản mệnh bay lượn.
Hết thảy quy tắc thay đổi tùy theo tâm ý của hắn.
Khi thì hóa thành mặt trời chói mắt óng ánh, khi thì hóa thành chiến xa viễn
cổ sát phạt va chạm, khi thì hóa thành từng con cự thú trước đây chưa từng gặp,
hiện ra đạo kỳ dị, dùng các loại phương thức trấn áp về hướng Bạch Tiêu Trác.
Mà xung quanh hai người, phái chủ của trường phái khác tuy có chênh lệch,
nhưng cũng rất kinh người.
Bọn họ chiến đấu đến trời đất u ám với năm khôi lỗi Dung Thần dị tộc kia,
mỗi người đều có thương tích.
Quy Hư đại viên mãn, trong bất cứ một tộc đàn nào, đều được tính là đỉnh
cao.
Thậm chí trong một số tộc đàn không có Uẩn Thần, bọn họ chính là tồn tại
như Thần linh.
Cho nên, trên người Quy Hư đại viên mãn, cũng đương nhiên tồn tại một vài
đặc trưng kỳ dị.
Ví dụ như, máu tươi của bọn họ rơi xuống, trực tiếp hình thành một mảnh
hồ nước màu đỏ ngòm trên mặt đất.
Mà âm thanh giao chiến vang vọng, càng có thể chấn vỡ một mảnh đất.
May mà trận pháp ở đây kiên cố, toàn lực vận chuyển, bảo vệ học sinh trong
đó sống yên ổn, không cắt ngang cảm ngộ của quá nhiều người.
Hứa Thanh cũng đang cảm ngộ. Trong lúc nhìn không chuyển mắt, đầu óc
hắn hiện ra từng suy nghĩ, kết hợp với nhận tri của bản thân, có càng nhiều lý
giải đối với tiên tu và thần tu.
“Thần tu... Không có thuật pháp gì, mang đến cho người cảm giác, hết thảy
dường như đều là bản năng, phảng phất mảnh thiên địa này là vì hắn mà sinh ra,
trong thiên địa này, Thần tự do tự tại, vô câu vô thúc.”