“Một buổi biểu diễn đang thật hay vì Nhân Hoàng… Mà quân cờ Thất
hoàng tử này, còn chưa thể hiện ra giá trị, cũng không tới mức độ phải bóp tắt,
lại bị dẫn nổ quá sớm.”
“Có lẽ, Hứa Thanh này… Cũng đoán được thân phận của ta.”
“Hai lần… Lần này, ta tính sai hai điểm.”
Phái chủ Dung Thần than nhẹ, ánh mắt xê dịch, nhìn về hướng Trích Tinh
lâu bên ngoài, đáy lòng dâng lên sự xấu hổ. Hắn cảm thấy có lẽ mình thật sự già
rồi.
Giờ phút này trong sự im lặng, Thái Học Phủ chủ giữa không trung phát ra
một tiếng thở dài tang thương.
Hắn cũng không ngờ tới, một trận luận đạo lại xuất hiện tình hình như vậy,
mà luận đạo… Vẫn chưa kết thúc.
Thế là sau lúc suy tư ngắn ngủi, hắn nhìn về phía Nhân Hoàng.
“Tiếp tục.”
Nhân Hoàng lần đầu tiên mở miệng, giọng nói trầm thấp, hùng hậu đến cực
hạn.
Đáy lòng Thái Học Phủ chủ ngưng lại, nghe ra một chút ý ngoài mức quy
định, thế là âm thanh khàn khàn lại vang vọng khắp Thái Học.
“Bước luận đạo thứ ba, luận mai sau!”
“Mai sau, ý là tương lai, trường phái Dị Tiên và trường phái Dung Thần, lúc
trước các ngươi đã tự biểu hiện tư tưởng của mình, nhưng tu sĩ chúng ta cuối
cùng vẫn phải xem con đường của ai có thể nối thẳng đại đạo.”
“Học sinh nơi đây làm chứng, mời hai bên các ngươi, cùng thi triển đạo
công pháp của bản thân!”
Thái Học Phủ chủ nói xong, phái chủ Dị Tiên thở sâu, đứng lên, tu vi toàn
thân bùng nổ, hơn mười vạn sợi hồn tràn ra từ trong thân thể, hình thành một
vòng xoáy ở giữa không trung, trong lúc ầm ầm chuyển động, dệt thành Địa Tử
thần tính.
Đây là cực hạn của hắn, nhưng trường phái Dị Tiên… Ngoài hắn ra, còn có
một vị lão tổ.
Cho nên rất nhanh, Địa Tử vừa xuất hiện này phát ra một tiếng gầm nhẹ về
phương hướng bạch tháp Dị Tiên.
Khi tiếng rống như sấm, nổ tung bát phương, nơi bế quan trong bạch tháp
của trường phái Dị Tiên ầm ầm mở ra, một ông lão tóc trắng xoá, thân mặc đạo
bào, bước từng bước đi ra từ bên trong.
Ông lão này không mang mặt nạ, trong mắt có thần, toàn thân trên dưới tràn
ra uy áp kinh khủng, bước từng bước một đi đến hư vô, tới gần đạo đàn trong
nháy mắt.
Trong chớp mắt, đã đến trên đạo đài của trường phái Dị Tiên.
Sự xuất hiện của hắn gây nên rất nhiều thảo luận, Thái Học Phủ chủ ngóng
nhìn người đến, nhẹ giọng mở miệng.
“Trần Đạo Tắc.”
Người tới chính là lão tổ của trường phái Dị Tiên, Trần Đạo Tắc.
Giờ phút này hắn đứng trên đạo đài của Dị Tiên, người nhìn đầu tiên lại
không phải phái chủ của trường phái mình, mà là Hứa Thanh.
Sau lúc ngóng nhìn, Trần Đạo Tắc khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía Thái Học
Phủ chủ, ôm quyền cúi đầu.
“Phủ chủ, Trần mỗ vừa xuất quan, tới chậm.”
“Vòng luận mai sau này, do Trần mỗ, tạm thời hiển lộ trước.”
Nói rồi, thân thể Trần Đạo Tắc ầm vang, từng sợi hồn hắn nổi lên kinh thiên
trong thức hải. Mười vạn sợi, hai mươi vạn sợi, ba mươi vạn sợi, bốn mươi vạn
sợi … Cho đến cuối cùng, sáu mười vạn sợi hồn, che trời lấp đất, cuồn cuộn
khắp bát phương trên màn trời Thái Học này.
Khí thôn sơn hà, thế uy lay trời.
Cuối cùng hội tụ, dệt lại với nhau, hình thành một bóng dáng càng mênh
mông hơn, Thần lực khuếch tán, thiên địa thất sắc, u ám mơ hồ, dị chất lan tràn.
Bóng dáng kia, là một vị thần!
Một vị thần Hắc Hài trước kia đã bị Đại Đế chém xuống.
Trường bào tàn tạ màu đen phất phới trên thân nó. Thân hươu màu đen lại
mọc đầy vảy, cái đầu bốn mắt ẩn chứa ánh sáng nhật nguyệt, giờ phút này sừng
sững giữa thiên địa, làm chúng sinh tim đập thình thịch.
Học sinh Thái Học sôi nổi thất thanh, các phương bên ngoài cũng đều chấn
động tâm thần.
Sáu mươi vạn sợi hồn, đối với tất cả những người hiểu rõ trường phái Dị
Tiên, đây là chuyện không thể nào, gần như thần thoại, thế là tiếng xôn xao hình
thành, vội vã dâng lên.
“Thân Thần linh mà sáu mươi vạn dệt ra…”
“Đây… Đây là trường phái Dị Tiên ư?”
Tiếng hút khí, âm thanh kinh hãi, hỗn loạn vang lên xung quanh đạo đàn
Thái Học.
“Chỉ có hình, cũng không có thần, phương pháp sáu mươi vạn sợi hồn tạo
Dị Tiên, không gì hơn thế này.”
Trong tiếng xôn xao của học sinh, phái chủ Dung Thần trên đạo đài màu đen
phát ra âm thanh trầm thấp.
Hắn biết, đại nạn của mình sắp đến rồi. Như vậy ở thời điểm này, hắn đã
không thèm để ý sinh tử, điều duy nhất hắn để ý vẫn là biểu diễn.
Nếu sản phẩm chuẩn bị để biểu diễn cho người mua, còn chưa lộ ra giá trị
đã bị chém.
Như vậy… Thì lấy mình làm sản phẩm biểu diễn, cũng không phải không
thể.
Nghĩ tới đây, trong mắt phái chủ Dung Thần lộ ra vẻ quả quyết. Giữa âm
thanh vọng lại, hắn chậm rãi đứng lên.
Hứa Thanh, vào thời khắc này cũng mở mắt ra, nhìn về phía phái chủ Dung
Thần. Trong một khoảnh khắc này, sát ý của hắn đã không đè nén nổi nữa, hóa
thành thanh kiếm vô hình, sắc bén đến cực hạn.
0
Giọng nói của phái chủ Dung Thần còn đang vang vọng khắp thiên địa. Hắn
đứng lên, đi về phía trước một bước, bước ra khỏi đạo đài, đứng giữa không
trung.
Hắn đứng ở đó, ánh mắt của hắn đảo qua trên thân Hứa Thanh, cuối cùng
ngẩng đầu ngóng nhìn Nhân Hoàng nơi chân trời. Sau khi hơi khom người cúi
đầu, một luồng khí tức kinh khủng nháy mắt bùng nổ trên người hắn.
Từng sợi khí tức này xoay quanh thân thể của hắn, không ngừng xoay tròn,
hóa thành vòng xoáy mà mắt trần có thể thấy được, lan tràn ra toàn bộ Thái
Học. Những nơi đi qua, như bão táp quét ngang.
Ngay lập tức, gió lớn gào thét, đạo đàn rung động, mọi người đều lui về sau,
trong mắt cũng đều lộ ra nét nghiêm nghị. Thực sự là khí tức này không phải
người.
Ánh mắt Hứa Thanh cũng ngưng lại. Hắn hiểu rõ Chúc Chiếu, cũng đã từng
gặp thí thể Thần Linh của cha con Thánh Vân Tử, đồng thời cũng có lý giải
vượt xa bình thường đối với Thần linh.
Dù sao, Thần tàng của hắn có thể hóa thành hình thái thần linh.
Cho nên giờ phút này hắn liếc mắt đã nhìn ra, khí tức trên thân phái chủ
Dung Thần là do dị chất và Thần nguyên tạo thành.