Quang Âm Chi Ngoại

Chương 184: 184: Sát Ngư Giết Cá! 1





Gió đêm như một lưỡi đao nhuốm máu, mang theo mùi tanh, mang theo ẩm ướt, được sứ giả tử vong vác trên người, chạy tới khắp mọi chỗ hẻo lánh trong thành trì.
Trong bóng tối, thân ảnh của sứ giả tử vong tùy ý đi về phía trước, sát ý trong tiếng kèn lệnh hình như dung hợp lại với toàn bộ bóng mờ bên trong thành trì, không ngừng hội tụ lại, lại không ngừng tản ra, dường như không sợ hãi, khiến cho tất cả sinh mệnh muốn vùng vẫy đều cảm thấy tuyệt vọng.

Mãi đến... 
khi nó đi thẳng về phía trước trong đêm tối tràn ngập sát ý này, đụng phải một người ở trong một chỗ tối tăm và hẻo lánh.

Đó là bóng người mặc trường bào màu xám, trong đêm tối, bóng lưng của hắn giống như đao cắt không đứt, châm đâm không thấu, hàn khí tràn ra trên người của hắn dường như đã ngăn chặn cả sao sáng trên bầu trời.
Khiến cho người ta hít thở không thông.
Một cái chớp mắt, giống như nước sông chảy xiết gặp phải biển khơi, dường như bày sói tham lam gặp phải sói Vương.


Cước bộ của nó ngừng lại, thân thể vô hình với sự im lặng của bốn phía, hình như đang lặng ắng nhìn chăm chú đối phương, cho đến khi thân ảnh màu xám chậm rãi quay đầu, trong cặp mắt bình tĩnh lộ ra hố đen lạnh như băng.

Nó nở nụ cười.
Dường như nó đã tìm được tín ngưỡng, dường như đã tìm được đồng đạo, nó vác lưỡi đao tử vong, hoan hô vây quanh bốn phía thân ảnh màu xám này, dấy lên mái tóc dài của hắn, lay động trường bào của hắn.
- Gió tối nay, hơi lớn.
Hứa Thanh nhẹ giọng nói nhỏ, quay đầu, tiếp tục ngưng mắt nhìn căn phòng nơi xa trong bóng tối.

Căn phòng trong mắt hắn nhìn giống như một cái quan tài, lộ ra cảm giác nặng nề trong đêm, nơi đó là chỗ ở của thiếu niên nhân ngư mà hắn tìm được trong khoảng thời gian này.

Đối phương không giống với đệ tử của ngọn núi thứ bảy, hình như không có tư cách có được Pháp Chu, cho nên nếu muốn ở lại trong thành, chỉ có thể lựa chọn ngủ ở trên bờ, ở cố định cùng một chỗ với tùy tùng hỗ trợ của mình.
Hứa Thanh bình tĩnh nhìn chăm chú, không nóng không vội, trong đêm tối này, tiếng hít thở đều đều rất nhỏ của hắn như nước đá chầm chậm tan chảy, lâu dài sâu xa.
Hắn đang đợi... 
Khí tức của ký hiệu báo chuẩn xác cho Hứa Thanh biết, người hắn phải đợi, ở ngay chỗ này.
Vả lại dựa theo phán đoán quy luật một mình ra ngoài lần trước của đối phương, mấy ngày nay có lẽ cũng sắp đến thời điểm tên nhân ngư này ra ngoài rồi, nhất là hôm nay... 
Tâm tình của đối phương rất kém.

Cho nên, Hứa Thanh cảm thấy, đại khái tối nay mình sẽ có khả năng đợi được đối phương.
Thời gian trôi qua, một lúc lâu sau, khi mặt trăng trên bầu trời lại một lần nữa bị mây đen che khuất, một cơn gió đêm thổi tới, căn phòng vốn bị chôn vùi trong bóng đêm bỗng truyền đến tiếng ngăn gió ồ ồ ô ô.
Thanh âm này khiến cho căn phòng giống như quan tài này càng thêm hiu quạnh hơn, như tiếng than nhẹ khàn khàn trước khi chết, vang vọng trong bầu trời đêm yên tĩnh.
Một thân ảnh, xuất hiện từ trên tường cao.
Đạo bào màu xám không thể che lấp hết mùi cá tanh tràn ra trên người, ánh mắt như bảo thạch màu xanh, nhưng hình như cũng không cải biến được bản tính âm độc.
Trong gió, áo bào rộng thùng thình của đối phương bay múa, thanh thế giống như vừa cường tráng lại vừa yếu ớt, hóa thành hình dáng, nhưng chỉ là một tầng hơi mỏng, càng giống như là một lớp da người. 
Kẻ này, chính là vị thiếu niên nhân ngư tộc kia.

Hôm nay, tâm tình của gã vô cùng ác liệt, chuyện ban ngày khiến cho gã nhận thấy bị nhục nhã cực lớn.
- Trưởng công chúa của ngọn núi thứ bảy thì như thế nào, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ làm cho ngươi tàn phế, dùng thân thể của ngươi nuôi dưỡng Quỷ Vực Thư Trùng!
Thiếu niên nhân ngư nghiến răng, tâm tình không vui, khiến cho gã lựa chọn ra ngoài trước mấy hôm, gã cảm thấy mình nhất định phải đi ph@t tiết một phen.
Mà phương thức ph@t tiết, đã được gã kêu hai người tỷ tỷ đồng tộc an bài tốt rồi, không phải là nữ nhân, mà là trẻ con.

Đây là ham mê mà gã không thể để cho quá nhiều người biết được, gã thích hành hạ trẻ con ngoại tộc đến chết, dùng cái này đổi lấy sự vui sướng của bản thân.
Giờ phút này thân thể của gã khẽ nhoáng một cái, đi vào trong bóng tối.
Theo gã đi về phía trước, thân ảnh của gã chậm rãi mơ hồ, cuối cùng tan biến, vô luận là thị giác hay là cảm giác, trong thời khắc này đều mất đi tiêu điểm, dường như trong một cái chớp mắt, kẻ này đã không còn tồn tại nữa.
Nhưng mùi của ký hiệu, sẽ không biến mất.
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn thân ảnh của đối phương tan biến, thần sắc bình tĩnh, im hơi lặng tiếng cất bước, cũng tương tự đi vào trong bóng đêm.

Gió càng lớn hơn, như những thanh đao không ngừng đối kháng với không khí, không ngừng vang vọng trong màn đêm im lặng.
Sau nửa canh giờ, trong góc một chỗ phố nhỏ, bỗng nhiên giờ phút này hư không vặn vẹo, thân ảnh của thiếu niên nhân ngư tộc lại huyễn hóa hiện ra, mà ngay khoảnh khắc thân ảnh thiếu niên nhân ngư lộ ra, gã liền cảm nhận được có nguy cơ, thân thể bỗng nhiên rút lui..