Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1838: So với vấn chung, không bằng vấn kiếm




Giọng nói của phái chủ Dung Thần cũng không sục sôi, nhưng hàm nghĩa

trong lời nói của hắn lại hóa thành gió lốc, ầm ầm vang vọng trong lòng các học

sinh Thái Học này.

Đặc biệt là câu nói cuối cùng của phái chủ Dung Thần kia, người người

thành thần, khiến cho học sinh Dung Thần rối rít kích động, sinh ra tán đồng

mãnh liệt.

Đây quả thật là hạch tâm của trường phái Dung Thần, cũng là nguyên nhân

trường phái Dung Thần lớn mạnh như vậy.

Giờ phút này được phái chủ Dung Thần nói ra, cảm giác tin phục cực cao.

“Hoang đường!”

Phái chủ Dị Tiên cười lạnh, giọng nói khuếch tán bát phương.

“Từ xưa đến nay, Nhân tộc ta từng có huy hoàng, cũng từng có lúc thung

lũng, từng có văn minh chói lọi, cũng từng có đại nạn sắp chết, nhưng cho dù có

thế nào, chúng ta kiên trì được, chúng ta vẫn là Nhân tộc như cũ, vẫn giữ

nguyên huyết mạch đỏ tươi.”

“Mà ngươi luôn mồm vì Nhân tộc, nhưng con đường ngươi đi lại vứt bỏ

thân thể của Nhân tộc, vứt bỏ tôn nghiêm của Nhân tộc, cuối cùng thành quái

vật dở dở ương ương. So với nói là người người thành thần, không bằng nói là

trở thành phụ thuộc của Thần linh.”

“Phương pháp này của ngươi là phương pháp diệt tộc, người người thành

thần, người người không phải người.”

Đối với việc biện luận tư tưởng của trường phái, phái chủ Dị Tiên không sợ

chút nào. Đây vốn là lý niệm của hắn, giờ phút này lời nói càng là tăng lên cao

độ, cũng rất có sức tin phục, khiến cho học sinh Thái Học trung lập lay động.

Ngay cả Hứa Thanh, cũng đều nhìn nhiều phái chủ của trường phái Dị Tiên

thêm vài lần, hắn cũng không ngờ tới ngôn từ của đối phương lại sắc bén như

vậy.

Cho dù là học sinh Dung Thần, cũng đều có một số người im lặng, nhìn về

phía phái chủ Dung Thần.

Phái chủ Dung Thần vẫn chưa mở miệng, mà nhìn về phía Thất hoàng tử

bên cạnh hắn.

Thất hoàng tử nhướn lông mày, nhàn nhạt thốt ra lời nói.

“Phương pháp của trường phái Dị Tiên ngươi, sai với truyền thống, cố chấp

bảo thủ, ngu xuẩn mất khôn, ôm huy hoàng trong quá khứ không muốn buông

tay, mang lòng thù địch đối với tất cả sự vật mới xuất hiện. Nhất là đối với

trường phái Dung Thần ta, lại càng có thành kiến, mà trên thực tế, học sinh Thái

Học tâm thần thanh thản, bọn họ có phán đoán của mình.”

“Đây là nguyên nhân ta lựa chọn trường phái Dung Thần, cũng là nguyên

nhân tất cả học sinh Dung Thần lựa chọn Dung Thần.”

Lời nói này truyền ra, học sinh Dung Thần bên trong Thái Học, có tán đồng,

bọn họ là thế hệ tân sinh, tuy có kính sợ đối với cổ xưa và truyền thống, nhưng

lại càng tán đồng sự thay đổi.

Ngay cả các học sinh trung lập khác, giờ phút này đáy lòng cũng hơi xúc

động, mà thân phận của Thất hoàng tử, cũng khiến cho lời nói của hắn có uy

lực, cho nên trong thời gian ngắn, ánh sáng đỏ của Dung Thần lại lần nữa sáng

chói.

Phái chủ Dung Thần nhìn phái chủ Dị Tiên, bình tĩnh mở miệng.

“Ngươi nhìn thấy chưa, đây chính là nguyên nhân trường phái Dị Tiên

ngươi xuống dốc, thời đại đã thay đổi.”

Phái chủ Dị Tiên than nhẹ, chỉ có thể im lặng.

Chủ đề luận thật giả thứ nhất, trường phái Dị Tiên không thu hoạch được bất

cứ ưu thế nào.

Hồi lâu, Thái Học Phủ chủ giữa không trung, nói ra chủ đề thứ hai.

“Cái gì là tộc đạo.”

Lần này bên mở miệng trước, là một phía trường phái Dung Thần, người nói

chuyện chính là thủ tịch của trường phái ấy.

“Đại lục Vọng Cổ, vạn tộc san sát, sinh linh không chỉ có hàng tỷ. Nhân tộc

ta phải có lòng vạn tộc, ánh mắt bao phủ toàn bộ Vọng Cổ, dung hợp đạo của

vạn tộc, thành tộc đạo của Nhân tộc ta, thu thập sở trường của các tộc, cô đọng

bản thân, lấy thừa bù thiếu, thành tựu cơ nghiệp bất thế.”

“Thời đại đã thay đổi, không thể đắm chìm trong quá khứ, đã phải thay đổi,

thì phải thay đổi triệt để, như thế, mới có thể chân chính làm được việc tiếp nối

người trước, mở lối cho người sau, sửa cũ thành mới.”

“Mà người người thành thần thì có gì không tốt, chúng ta chính là tộc đứng

đầu Vọng Cổ, chúng ta bao dung hết thảy, chúng ta dung hợp hết thảy. Đến lúc

đó, chúng ta thậm chí có thể tự xưng là Thần tộc. Nhất thống Vọng Cổ một lần

nữa, cũng không phải là không được, mà Tàn Diện trên bầu trời không còn

mang đến tai nạn cho chúng ta, mà là phúc phận!”

“Các ngươi có nghĩ tới hay không, Tàn Diện đến, thay đổi hết thảy, nhưng

vì sao đại lục Vọng Cổ đến nay còn có sinh linh tồn tại. Vậy có khả năng, đây

thật ra là một hồi cơ duyên hay không, một khi chúng ta bắt lấy, Tàn Diện chính

là vũ khí của chúng ta.”

Lời nói này truyền ra, giống như lôi đình rạch qua thiên địa, rung động tâm

thần của tất cả học sinh.

Nhưng không thể không nói, tuy có hơi trái với đạo lý thông thường, nhưng

ngôn từ trong lời nói này, dường như cũng phù hợp logic, có đạo lý. Trong thời

gian ngắn, học sinh Thái Học đều đang trầm tư.

Thế lực khắp nơi, có người khinh thường, cũng có người suy tư.

Nhân Hoàng, thì ngóng nhìn trường phái Dung Thần, trong mắt có thâm ý.

Phái chủ Dung Thần ngẩng đầu, nhìn nhau với Nhân Hoàng ở nơi chân trời,

như lời mượn luận đạo nói ra từ trong miệng thủ tịch Dung Thần lần này, đối

với phái chủ Dung Thần, người nghe chân chính không phải học sinh, cũng

không phải trường phái Dị Tiên, mà là người hắn đang nhìn giờ phút này.

Hứa Thanh thấy thế, như có điều suy nghĩ.

Mà phái chủ của trường phái Dị Tiên nghe vậy, cười giận dữ.

“Tiểu nhi vô tri, tộc đạo mà ngươi cho rằng, chỉ là đạo của một tộc đơn giản

sao?”

“Căn bản không phải!”

“Cái gọi là tộc đạo, là hồn của một tộc, truyền thừa của một bộ tộc, lý niệm

của một bộ tộc, văn minh và ý chí của một bộ tộc, dung hợp với nhau mà tạo

thành.”

Nói đến đây, phái chủ Dị Tiên này dứt khoát không thèm đếm xỉa. Hắn đứng

lên, nâng tay một chỉ Nhân Hoàng ở chân trời, ánh mắt rơi trên thân học sinh

phía dưới, nổi giận gầm lên một tiếng.

“Các ngươi nói cho ta, Huyền Chiến Nhân Hoàng, vì sao được xưng là

Nhân Hoàng?”

“Huyền U Cổ Hoàng năm đó là hoàng của vạn tộc, nhưng trong tôn hiệu của

hắn, vì sao lại có hai chữ ‘Nhân Hoàng’?”