Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1826: Thanh lý môn hộ




Một lát sau, Hứa Thanh bỗng nhiên mở mắt ra.

“Hơn nửa tháng trước, lúc ấy tổng cộng có ba hồn chủng rời đi, bao gồm cả

nó.”

“Hai cái khác…” Trong mắt Hứa Thanh lóe lên tia u tối, từ trong những sợi

tơ bên ngoài khác, hắn lập tức khóa chặt hai sợi.

Một sợi trong đó ở tại vòng thứ chín mươi bảy của Hoàng Đô đại vực, còn

có một sợi thì xa hơn rất nhiều, không ở mảnh đại vực này, mà đi một trong bảy

quận, quận Cửu Châu.

Sát ý mãnh liệt nổi lên trong lòng Hứa Thanh, thân thể lập tức bay ra, hắn

còn lấy ra mặt trời viễn cổ, mượn tốc độ kinh người, phi nhanh về vòng hướng

chín mươi bảy.

Lộ trình xa xôi, cũng may trong truyền tống cũng thông thuận, cho nên một

ngày sau, Hứa Thanh trải qua nhiều lần truyền tống, lại dựa vào tốc độ của mặt

trời viễn cổ, từ trong nội vực của Hoàng Đô đại vực, đi tới vòng thứ chín mươi

bảy sát bên ngoài.

Hoàng Đô đại vực, tổng cộng có một trăm mười vòng. Ở vòng chín mươi

bảy, có không ít Nhân tộc phàm tục cư trú. Lúc Hứa Thanh đến đã là hoàng hôn,

phóng mắt nhìn lại, toàn bộ vùng đất tràn đầy hài hòa, không có vẻ gì là có

chuyện lớn phát sinh.

Hứa Thanh nheo lại mắt, thu hồi mặt trời viễn cổ, mau chóng đuổi đến

hướng chính tây của vùng đất này dựa theo sự chỉ dẫn của sợi tơ hồn chủng.

Rặng mây đỏ như màu máu lan tràn khắp màn trời trong thời gian này.

Trong ánh nắng chiều đỏ, Hứa Thanh cũng mang sát cơ mãnh liệt, xuyên thẳng

qua, nửa canh giờ sau, bóng dáng hắn đã xuất hiện ở phương tây vùng đất này.

Nơi đây rất bao la, hình dạng mặt đất đa số là bình nguyên, thoạt nhìn hơi

trống trải, bên trong nó tồn tại chín tiểu quốc Nhân tộc.

Nói là tiểu quốc, trên thực tế chỉ là đô thành tương đối tự trị thôi.

Bởi vì nằm trong Hoàng Đô đại vực, cho nên đô thành Nhân tộc ở đây

tương đối an bình hơn nhiều. Nơi ánh mắt Hứa Thanh nhìn đến bây giờ là một

quốc gia trong đó, tên là Vạn Lợi.

Vào thời gian này, có thể thấy được đô thành quốc gia này lượn lờ khói bếp,

nhìn lại từ phía trên, đầu đường nơi đó tiếng người huyên náo, không ít người

lui tới, tôi tớ, tiểu thương, chỗ nào cũng có.

Tu sĩ cũng có một vài người, nhưng lại không nhiều.

Trong đó ngoài người có tu vi cao nhất là Nguyên Anh, nằm trong hoàng

cung quốc gia này.

Hứa Thanh quét thần niệm qua, thân thể lóe lên, biến mất trên màn trời. Lúc

xuất hiện lại, hắn đã ở nơi hẻo lánh đầu đường đô thành này, cất bước tiến lên.

Hắn đi trong thành. Những nơi đi qua, cho dù là kẻ phàm tục hay tu sĩ, đều

không thể phát hiện ra hắn mảy may, giống như Hứa Thanh không tồn tại trong

mắt những người khác.

Đây là do khí tức của bản thân tu sĩ cấp cao dẫn đến, bởi vì có Thiên đạo

của mình, có thể hình thành pháp tắc của mình, cho nên nếu không muốn để

người khác trông thấy, trừ khi là người có tu vi cao hơn, nếu không thì không ai

có thể cảm giác được.

Mà cảm xúc của Hứa Thanh thời khắc này, cũng làm cho hắn không có tâm

tình đi thể hội phàm tục. Giờ phút này giữa lúc cất bước, hắn xuất hiện ở bên

ngoài một cửa hàng.

Đây là một tiệm tạp hóa, chủ quán là một ông lão, đang gối lên hai tay, ghé

vào trên quầy ngủ, việc làm ăn trong tiệm đều do một tiểu hỏa kế trông nom.

Hứa Thanh đi tới, đương nhiên sẽ không khiến cho tiểu hỏa kế chú ý, nhưng

chưởng quỹ ngủ say kia, thân thể lại chấn động mạnh. Trong chớp mắt tiếp

theo, bóng dáng hắn lại bắt đầu mơ hồ, biến mất không thấy gì nữa.

Hứa Thanh mặt không biểu cảm, nhàn nhạt mở miệng.

“Trở về.”

Ngôn xuất pháp tùy*, quy tắc bị thay đổi, truyền tống bị ảnh hưởng. Trong

chốc lát, bóng dáng chưởng quỹ mơ hồ hiện ra một lần nữa ở chỗ quầy hàng, rồi

dần dần trở nên rõ ràng.

(*Ngôn xuất pháp tùy: Lời nói ra hình thành thuật pháp ngay)

Nét mặt hắn lộ ra vẻ kinh hãi, muốn đứng dậy nhưng đã muộn. Hứa Thanh

hất tay áo lên, nơi đây vật đổi sao dời, không gian thay đổi, đã không phải trong

thành, mà xuất hiện ở vạn dặm trên không trung.

Từng trận gió mạnh, rít gào chói tai, chưởng quỹ đứng ở đó, giờ phút này

tâm thần hắn nổi sóng vạn trượng. Hắn kinh nghi bất định, kiêng kị đến cực hạn

nhìn Hứa Thanh.

Hắn đã vô cùng cẩn thận, từ sau khi thăm dò được đồng bạn thất bại bị chém

giết, hắn lập tức từ bỏ hành động, lợi dụng bí pháp hình thành nhiều vết tích

phân tán ở các vòng khác, chân thân thì lựa chọn ẩn nấp ở đây.

Hắn dự định quan sát một phen, chờ thông báo từ bên trên rồi mới quyết

định.

Nhưng hôm nay dấu vết khác chưa từng xuất hiện bất cứ dao động bị đụng

chạm nào, nhưng lại có người trực tiếp tìm tới được chân thân của mình.

Chuyện này vốn đã làm cho hắn cảnh giác, mà điều càng làm cho hắn giật

mình là thân phận của Hứa Thanh.

Hắn đương nhiên đã từng gặp Hứa Thanh.

Đồng thời, việc khiến hắn hoảng sợ đến cực hạn là đạo chủng trong cơ thể

hắn thời khắc này đang rung động và đột nhiên xuất hiện loại cảm giác không

thuộc về mình.

Hết thảy đều như đang nói với hắn, đạo chủng của hắn chân chính thuộc về

người trước mắt, là vực tôn Hứa Thanh toàn thân trên dưới tràn ra khí tức

trường phái Dị Tiên kinh khủng.

“Người sau lưng trường phái Dị Tiên, vậy mà là hắn!”

Đáy lòng chưởng quỹ tuyệt vọng. Không cần phải hỏi, người tìm tới mình

vào thời cơ này, đáp án chỉ có một.

Thế là trong mắt hắn lộ ra ý muốn chết. Hắn không chần chờ chút nào trực

tiếp cắn nát túi độc ẩn giấu trong răng, sinh cơ dần dần mục nát.

Thân thể hắn càng chấn động, bùng nổ cấm chế chuẩn bị kỹ càng trước đó,

để thân xác cũng bắt đầu tan nát không còn dấu vết.

Đồng thời linh hồn hắn cũng bị hư vô hỏa đã sớm gieo xuống lập tức thiêu

đốt.

Một loạt cử động này đều là thủ đoạn của tử sĩ, để bảo đảm không để lại bất

cứ dấu vết gì.

Giờ phút này chúng đã hoàn thành trong chớp mắt. Trước khi chết, vẻ tuyệt

vọng trong mắt hắn biến mất, lộ ra một vệt mỉa mai.