Hai tháng qua, phái chủ Dị Tiên tản ra bông tuyết màu xanh, thông qua cảm
ứng hồn chủng, Hứa Thanh đã biết được có vị trí ở bên ngoài của không ít đệ tử
trong trường phái Dị Tiên.
Nếu Hứa Thanh muốn biết thân phận của từng người bọn họ, tất nhiên là có
dấu vết lần theo.
Nhưng hắn không có hứng thú tìm kiếm mà thôi, mà phái chủ Dị Tiên, từ
đầu đến cuối đều ở bên trong Thái Học, chưa từng ra ngoài một lần, cho nên
Hứa Thanh không biết gì về người này ở bên ngoài.
Còn người lựa chọn rời khỏi Hoàng Đô sau khi dung hợp đạo chủng của
trường phái Dị Tiên, không phải chỉ có ba người hắn cảm ứng được lúc này, mà
trước đó còn có mấy người cũng như vậy.
Dù sao thì thân phận của học sinh chỉ là một thân phận, không phải ràng
buộc, người của Thái Học còn có thân phận khác bên ngoài, cho nên vì riêng vì
công ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cũng là tình hình bình thường.
Vì vậy Hứa Thanh chỉ ngẩng đầu cảm ứng đôi chút rồi thu hồi cảm giác,
nhắm mắt tiếp tục thổ nạp, cho đến chân trời dần sáng, ánh sáng mặt trời chiếu
xuống, Hứa Thanh mới mở hai mắt ra.
Hắn sửa sang lại y phục, đẩy cánh cửa của mật thất ra, gió tuyết phả vào trên
mặt, dần hóa thành nước đá.
Nhìn bông tuyết bay trên bầu trời xanh thẳm, cảm nhận gió lạnh thổi đến,
nghe tiếng thổ nạp hô hấp đến từ người chấp kiếm quận Phong Hải trong phủ,
tâm thần của Hứa Thanh dần dần hơi hoảng hốt.
Khí tức của mùa đông mãnh liệt khác thường.
“Ba tháng rồi.”
Hứa Thanh thì thào, hắn đã đến Hoàng Đô ba tháng rồi.
Lúc đến còn là trời thu, hôm nay đã đến giữa đông rồi.
Ba tháng này, ngoại trừ lúc đầu hắn làm việc tương đối trương dương, sau
đó gia nhập Thái Học, bóng dáng của hắn dần biến mất trong mắt đám đông.
Là Hứa Thanh cố tình làm như vậy.
Trương dương ngay từ lúc đầu là muốn lập uy, mà sau khi lập uy, phải lựa
chọn lắng đọng.
Biến mất cùng với hắn còn có Tử Huyền cùng với đội trưởng.
Tử Huyền đã rời đi nửa tháng.
Tử Huyền rất rõ, đối với sự ỷ lại của Linh Nhi, thì Tử Huyền lại rất độc lập.
Nàng có việc phải làm, cũng có cuộc đời mình muốn đi, cho nên sau khi
Thự Quang Chi Dương bị mất trộm, bầu không khí ở Hoàng Đô trở nên ổn
định, nàng đi đến vòng khác của Hoàng Đô đại vực.
Đối với nàng, tất cả mọi thứ của nơi này quen thuộc đồng thời cũng mang
chút xa lạ, cho nên nàng muốn đi tìm lại dấu vết cổ xưa.
Trước khi rời đi, nàng không tạm biệt Hứa Thanh, chỉ là để lại một thẻ ngọc
mang khí tức của nàng.
Mà Hứa Thanh cũng lựa chọn tôn trọng việc này.
Còn bên phía đội trưởng sau chuyện lần trước cũng đã biến mất, điều này
khiến Hứa Thanh hơi tò mò việc hắn trộm đồ ở Tinh Đế tông.
Mặt khác, dựa theo hiểu biết của hắn về đội trưởng, tính cách hiếu động của
đối phương rất khó ẩn nấp lâu ở một chỗ, cho nên khả năng lớn là đội trưởng đã
sớm đổi thân phận khác.
Còn về thân phận gì…
Sau khi Hứa Thanh suy tư thì nhìn về phía phân tông Tinh Đế bị mất trộm.
“Tám chín phần đội trưởng lại trở về nơi ấy, có thể đối với hắn, đồ vật hắn
muốn trộm không chỉ có một thứ.”
Còn Ngô Kiếm Vu và Khổng Tường Long cũng đều có cơ duyên của bản
thân ở trong Hoàng Đô.
Ngô Kiếm Vu đã đến Thư Đạo viện, đó là thư viện mà Huyền U Cổ Hoàng
từng xây nên, hiện giờ đã xuống dốc, thành nơi ghi lại lịch sử, không biết làm
thế nào lại thu hút được sự chú ý của Ngô Kiếm Vu. Hắn dùng gần hai tháng,
thành công đến làm việc vặt ở Thư Đạo viện.
Khổng Tường Long thì tiến đến Chấp Kiếm cung tu hành, đi theo con
đường của cha hắn.
Cuộc đời của mỗi người đều mở rộng ở Hoàng Đô, mà so với bọn họ, thì
Ninh Viêm lại yên tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi trải qua chuyện của Thự Quang Chi Dương, Ninh Viêm suốt ngày
bế quan trước bức họa của mẫu thân hắn, lặng lẽ tu hành, ngày thường rất ít khi
ra ngoài, thêm việc Hứa Thanh đi sớm về trễ, cho nên hai người họ cũng chẳng
gặp nhau nhiều.
Nhưng Hứa Thanh có thể cảm nhận được khí tức trên người Ninh Viêm ở
trong từ đường đang thay đổi.
“Đều đang trưởng thành.”
Hứa Thanh hít thở sâu, hứng gió tuyết, cất bước ra ngoài.
Hắn cũng muốn trưởng thành.
Cả đường gió tuyết lớn dần, lúc Hứa Thanh đi đến cửa lớn Thái Học thì
bông tuyết đã tràn ra cả thiên địa.
Lần này thì đã qua nửa tháng.
Trường phái Dị Tiên lại xuất hiện người có năm vạn sợi hồn, ai nấy đều
được phái chủ coi trọng, từ đệ tử hạch tâm trở thành đệ tử thân truyền, cũng
được ban cho bọn họ tư cách truyền đạo.
Giữa các đệ tử phân ra nội môn, hạch tâm cùng với thân truyền.
Những đệ tử thân truyền có thể tự thu nhận đệ tử nội môn, rồi ban tặng đạo
chủng.
Đồng thời, phái chủ còn đặt ra quy tắc, cứ cách ba tháng sẽ tiến hành một
trận tranh giành chức vị thủ tịch, thân làm thủ tịch, có tư cách tu hành trước mặt
lão tổ và được lão tổ chỉ điểm, thậm chí còn có tư cách truyền thụ công pháp.
Còn nữa, cũng được ưu tiên cung cấp tất cả vật làm tăng linh hồn trong tông
môn, cùng với cơ hội thay đổi đạo chủng có cấp bậc cao hơn ở tương lai.
Loại kích thích cùng ủy quyền ở mức độ nhất định sẽ sinh ra biến số hỗn
loạn, nhưng đồng thời cũng có thể khiến nhân số của trường phái Dị Tiên tăng
vọt.
Vì vậy đạo chủng màu trắng dần dần tản ra trong đám học sinh của trường
phái Dị Tiên, thời gian trước đó trở ngại số lượng và quy định, cho nên không
phải tất cả đệ tử hạch tâm đều dung hợp đạo chủng, nhất định phải hoàn thành
yêu cầu.
Nhưng hiện tại trường phái Dị Tiên mở rộng cùng với sự xuất hiện của hồn
chủng màu trắng, những đệ tử hạch tâm từng không có cơ hội dung hợp đạo
chủng màu xanh cũng đã có một số người lựa chọn gia nhập.
Mà học sinh bên ngoài gia nhập trường phái Dị Tiên cũng ngày càng nhiều
dưới sự nỗ lực mời chào của các phe.
Bên trong Thái Học, chuyện lôi kéo người Hứa Thanh đã thấy ban đầu khi
vừa mới đến, hiện giờ lại nhiều lần xuất hiện ở bên ngoài bạch tháp của trường
phái Dị Tiên.