Hắn đã sớm phát hiện, khi càng ngày càng nhiều người tu hành trường phái
Dị Tiên, dao động tràn ngập trong bạch tháp là một loại bổ dưỡng rất tốt để bản
thân mình thổ nạp.
Sẽ khiến vòng xoáy trong thức hải của hắn chuyển động ngày càng lưu loát
hơn.
Cho nên Hứa Thanh rất thích hoàn cảnh này.
Đồng thời, Hứa Thanh cũng chú ý đến hành động của phái chủ Dị Tiên, đối
phương không tu hành cả ngày ở tầng trên nữa, mà trở về đại sảnh, nhiều lần chỉ
điểm đệ tử tu luyện, giống như đang lựa chọn.
Hắn cũng từng lựa chọn Hứa Thanh, nhưng bởi vì hậu kỳ Hứa Thanh tu
luyện hơi chậm, còn nữa, là Hứa Thanh không biết lấy lòng bằng mấy đệ tử
hạch tâm.
Vì thế, dưới sự nỗ lực của mấy người khác, Hứa Thanh có vẻ kém hơn.
Không chỉ có Hứa Thanh, mà những đệ tử hạch tâm sớm nhất, dù là dung
hòa đạo chủng hay là người chần chờ, đều dần tụt lại phía sau.
Thật sự là hiện giờ đệ tử hạch tâm của trường phái Dị Tiên đã lên tới mấy
trăm, bên trong không thiếu hạng người có hồn ưu tú, đuổi kịp người cũ cũng là
điều tất nhiên.
Mà người đông thì tính cách gì cũng có, hơn nữa không ai biết được thân
phận bên ngoài của mình, cho nên có một vài bản tính không lộ ra bên ngoài,
thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra.
Chẳng hạn như xem thường, khiêu khích.
Hứa Thanh đã trải qua mấy lần, đặc biệt là sau khi phái chủ bỏ qua hắn, mỗi
lần đệ tử hạch tâm được phái chủ lựa chọn nhìn về phía đám đệ tử cũ như Hứa
Thanh, đều mang cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
Hứa Thanh không để ý mấy đến chuyện này. Hắn đoán được suy nghĩ của
phái chủ, bản thân hắn cũng rất tò mò hồn chủng màu xanh có thể lại tách ra
tầng hồn chủng tiếp theo hay không.
Mà người này quả thật có chỗ ưu tú, dưới sự trợ giúp của phái chủ, linh hồn
của hắn liên tục tăng lên.
Số lượng sợi hồn trong thân thể hắn cũng không ngừng tăng lên, cho đến
hôm nay, đệ tử này trở thành người đầu tiên có số lượng sợi hồn đạt tới năm vạn
trong số mọi người.
Giây phút đó, sau khi dao động sợi hồn lượn quanh bạch tháp hình thành
cơn bão, khiến mọi người chú ý thì phái chủ dẫn người này lên tầng trên.
Không ai biết bọn họ nói gì, chỉ biết một canh giờ sau, sau khi người này đi
xuống thì phái chủ tuyên bố hắn là thủ tịch của trường phái Dị Tiên.
Lời này vừa được nói ra, phần lớn đệ tử của trường phái Dị Tiên đều cúi
đầu.
Thủ tịch đối với bất kỳ một trường phái nào đều là tồn tại rất quan trọng,
mỗi một lời nói mỗi một hành động đều là thể diện của trường phái, mà có thể
trở thành thủ tịch, tất nhiên cũng được đệ tử của trường phái tôn trọng.
Trường phái Dị Tiên cũng là như thế.
Bên ngoài càng chú ý đến.
Hứa Thanh ở xa xa, ánh mắt quét đến, cẩn thận xem xét thủ tịch Dị Tiên có
ánh mắt ngạo nghễ này, cuối cùng như có điều suy nghĩ.
“Quả nhiên đã tách ra, xuất hiện hồn chủng tầng tiếp theo.”
Trong thân thể của đệ tử dẫn đầu Dị Tiên này, ngoại trừ hồn chủng màu
xanh ra, còn có một mảnh bông tuyết màu trắng đang hình thành.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, trong lúc các đệ tử khác tiến lên vây quanh
chúc mừng thủ tịch này, thì hắn rời khỏi bạch tháp.
Còn có mấy đệ tử cũ cùng rời đi.
Mà bóng lưng của bọn họ rơi trong mắt thủ tịch cùng với đệ tử vây quanh
bên cạnh, có người không để ý, cũng có người cố ý lộ ra vẻ khinh thường.
Nhưng dù như thế nào, thì chuyện đêm nay trường phái Dị Tiên xuất hiện
thủ tịch khiến cho rất nhiều người chú ý, cũng làm tăng quyết tâm của một
người.
Người này chính là Thất hoàng tử.
Sau khi biết trường phái Dị Tiên có đệ tử hình thành năm vạn sợi hồn trong
thời gian ngắn, hắn trở lại phủ, trong đầu hiện lên đánh giá của phái chủ Dung
Thần với đạo chủng Dị Tiên.
“Tà ma...”
Mí mắt của Thất hoàng tử hơi rũ xuống, che đi ánh sáng âm u thoáng qua
trong mắt, trong lòng cũng có quyết định.
Đêm hôm đó, phía Tây Bắc Hoàng Đô, trong một căn nhà gần phủ của Đại
hoàng tử có ánh đèn yếu ớt lập lòe, một bóng dáng mặc áo bào đen trùm hết đầu
và toàn thân, đang ngồi trước bàn gỗ trong phòng, đưa ngón tay héo rũ lên, chọc
vào ngọn lửa của đèn dầu.
Thân thể của người này giống như một hố đen, ánh lửa sáng tối bất định rơi
xuống thân thể hắn, không cách nào xuyên thấu, mà bị hấp thu hoàn toàn.
Hắn lặng lẽ ngồi ở nơi đó, yên tĩnh chờ đợi.
Cho đến một lúc lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gió rất nhỏ, rồi nhanh
chóng có ba bóng dáng xuất hiện bên ngoài căn phòng, đẩy cửa phòng ra, sau
khi đi vào thì cúi đầu không nói gì.
Một lúc lâu sau, âm thanh khàn khàn bình tĩnh truyền ra từ trong miệng
người mặc áo bào đen.
“Thứ nhất, không được tìm hiểu thân phận của cố chủ, cho dù là ta cũng
không biết.”
“Thứ hai, hoàn thành việc này thì các ngươi có thể tự do.”
“Thứ ba, nếu quá trình xuất hiện chuyện bất ngờ, bị người ta phát hiện, các
ngươi phải tự bạo thân thể, lộ ra đạo chủng Dị Tiên trong thân thể, dẫn tất cả
manh mối về phía trường phái Dị Tiên, còn làm thế nào để chân thật hơn thì các
ngươi tự phán đoán đi.”
“Thứ tư, lần này cố chủ yêu cầu ba ngàn vạn hồn Nhân tộc, dù là người
phàm hay tu sĩ, Nhân tộc là được, bỏ vào bình này rồi đưa tới cho ta.”
Nói xong, ánh lửa đèn dầu nhoáng lên một cái, bóng dáng người mặc áo bào
đen biến mất hoàn toàn, chỉ có ba cái bình đen rơi xuống trước mặt ba người họ.
Ba người họ im lặng, vẻ mặt chết lặng, tiến lên cầm lấy bình hồn. Mấy
người này không nói bất cứ lời nào với nhau hay trao đổi bằng ánh mắt, mỗi
người đều tự rời đi, biến mất trong màn đêm.
Bọn họ dùng thời gian ngắn nhất, dùng phương pháp khác nhau, rời xa
Hoàng Đô, có người đi vòng khác, có người đến vực khác...
Mà giây phút ba người họ rời khỏi Hoàng Đô, Hứa Thanh khoanh chân ngồi
trong mật thất đang cảm ứng bông tuyết màu trắng bỗng nhiên mở mắt ra, trong
mắt lộ ra một tia tinh mang, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Hắn cảm ứng được có ba hồn chủng màu xanh rời xa Hoàng Đô.