Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1820: Hồn chủng màu tím thứ hai




“Hồn của Trần Đạo Tắc... Mức độ hùng hậu ấy gấp phái chủ mấy lần, nhưng

tiếc là sự gia trì của bông tuyết màu xanh có hạn đối với hắn. Nếu là hồn chủng

màu tím thì nhất định có thể khiến sợi hồn của hắn đột phá năm mươi vạn sợi.”

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.

Mà lời nói phản kích của phái chủ Dị Tiên cũng khiến trường phái Dung

Thần không cách nào đáp lại, lúc này ánh mắt của đám người Dung Thần đều

rất nghiêm trọng, mà mắt thấy như vậy, phái chủ Dị Tiên lại cười nhạt lần nữa.

“Người bế quan mà ta nói trước đó chính là lão tổ của phái ta, một tháng

sau, lão nhân gia hắn sẽ xuất quan.”

“Nếu các ngươi còn có nghi vấn, thì một tháng sau có dám luận đạo!”

Lời này vừa được thốt ra, không chỉ có đám người trong bạch tháp rung

động, mà học sinh các trường phái bên ngoài bạch tháp chú ý đến tất cả những

chuyện này cũng đều xôn xao.

Thái Học luận đạo là cuộc đọ sức có cấp bậc cao nhất giữa các trường phái,

cũng là gốc rễ của Thái Học, do các trường phái đề xướng dùng luận đạo làm

cách thức để tăng sức thuyết phục cho bản thân, từ đó thu hút học sinh tham gia.

Thời kỳ đầu ở Thái Học, luận đạo như vậy thường xuyên được tiến hành,

thậm chí luận đạo của mấy trường phái lớn sẽ thu hút sự chú ý của Hoàng tộc,

Nhân Hoàng cũng đều xuất hiện dự lễ.

Nhưng hiện giờ năm tháng trôi qua, Dung Thần độc đại, nên luận đạo cũng

ít đi.

Hôm nay, phái chủ Dị Tiên lại đề ra luận đạo.

Lời ấy giống như tướng quân, kiếm ra khỏi vỏ.

Trong thời gian ngắn, đám đệ tử trường phái Dị Tiên trong bạch tháp đều

phấn khởi, trái lại đám người trường phái Dung Thần, ai nấy đều im lặng.

Một lúc lâu sau, phái chủ Dung Thần thu hồi ánh mắt nhìn về phía màn

sáng, nhìn về phái chủ Dị Tiên, thản nhiên mở miệng.

“Cũng được, vậy thì một tháng sau, ngày mà lão tổ phái ngươi xuất quan,

Thái Học luận đạo!”

Nói xong, phái chủ Dung Thần xoay người rời đi, một đám cao tầng của

Dung Thần, ai nấy đều có ánh mắt âm trầm, bước ra khỏi bạch tháp Dị Tiên.

Đám người trong bạch tháp Dị Tiên phấn chấn, phái chủ ngẩng đầu, vẫy tay

để mọi người về lại như thường, còn bản thân hắn thì chắp tay sau lưng, trở lại

tầng trên.

Còn về Hứa Thanh, hắn nhìn tu sĩ Dung Thần đã đi xa, nhìn Thất hoàng tử

và vị phái chủ kia thêm mấy lần, sau đó quay đầu nhìn về phía tầng trên của

bạch tháp Dị Tiên.

“Có cần đưa thêm một hồn chủng nữa hay không?”

Hứa Thanh thoáng cảm nhận chín mươi chín mảnh bông tuyết màu tím tồn

tại trong thân thể, rời khỏi trường phái Dị Tiên trong trầm ngâm.

Đêm khuya trong Thái Học, một túi vải giống ý hệt cái ban đầu được người

ta đưa đến bạch tháp Dị Tiên.

Phái chủ cảm ứng được đầu tiên, không lập tức bay ra ngoài mà đợi một lúc,

rồi mới cấp tốc đi ra. Hắn không thèm để ý là ai đưa tới, hắn biết rõ tiền bối

thần bí kia không muốn lộ diện, nên mình cũng không cần phải đi tìm hiểu dẫn

đến bất mãn.

Cái hắn để ý là trong túi vải này có bông tuyết màu tím như mình đoán hay

không.

Sau khi lấy được, hắn đè nén kích động trở lại mật thất, mở nó ra.

Sau khi nhìn thấy bông tuyết màu tím ở bên trong, đáy lòng phái chủ Dị

Tiên phấn khích đến cực hạn.

Rất lâu sau, hắn hít thở sâu, cầm bình thuốc chứa bông tuyết màu tím, đi vào

cấm thất Dị Tiên, đến trước Trần Đạo Tắc đang ngủ say, hai tay dâng lên.

Cùng lúc này, đêm khuya trong bạch tháp trường phái Dung Thần, cũng có

cảnh tượng chuyện ý nghĩa sâu xa, đang tiến hành...

Bên trong Tàng Pháp các, tầng trên của bạch tháp Dung Thần, bóng dáng

của Thất hoàng tử xuất hiện ở nơi ấy, tìm đọc thẻ ngọc.

Tàng Pháp các của trường phái Dung Thần, bởi vì đặc tính của Thái Học,

nên chứa đựng rất nhiều tâm đắc tu hành của đệ tử, tiện cho người đến sau tìm

đọc và tiến bộ, còn có kinh nghiệm của người trước, đề phòng người sau đi

nhầm đường.

Giờ phút này, Thất hoàng tử đang lật xem.

Đêm nay, hắn vốn có thể rời đi, nhưng sau khi trở về từ trường phái Dị Tiên,

hắn nghĩ đến trong lời khen ngợi của phái chủ đối với mình, nói đến thời gian

sáu mươi năm.

“Sáu mươi năm sau, ắt thành đại khí... Nhưng Thái Tử hương sắp đốt hết

rồi, chỉ một năm, sở dĩ thời gian sáu mươi năm này, ta không đợi được.”

Trong mắt Thất hoàng tử lộ ra vẻ không cam lòng, mặc dù đột phá tu vi,

nhưng hắn vẫn cảm thấy chậm. Hắn hận Hứa Thanh, muốn báo thù, hắn khát

vọng trở thành Thái tử, chấp chưởng Nhân tộc.

Vốn tất cả những điều này, có cữu cữu Thiên Lan Vương của hắn làm chỗ

dựa vững chắc, tương lai không phải là không đạt được.

Nhưng hiện giờ...

“Nếu tu vi của ta kinh thiên... Tất cả sẽ giải quyết dễ dàng!”

Đáy lòng của Thất hoàng tử hơi bực bội, hắn vừa suy nghĩ, vừa lật xem,

muốn xem có đường tắt liên quan đến chuyện này hay không, hắn cũng đã hỏi

phái chủ, nhưng đối phương không cho biết.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua, một lúc lâu sau, Thất hoàng tử lật xem rất

nhiều ghi chép tu hành, bỗng nhiên trong mắt lộ ra ánh sáng âm u, hắn cúi đầu

nhìn về phía thẻ ngọc trong tay.

Thẻ ngọc này là tâm đắc tu luyện của một tiền bối Dung Thần, bên trong

đưa ra một cách nghĩ, đó là hấp thu đủ lượng hồn của đồng tộc, dường như có

thể làm tăng tốc độ và hạn chế trong quá trình dung hợp sinh vật thần tính của

thân thể.

Nhưng chuyện này vô cùng tàn nhẫn, làm trái nhân tính, vì vậy bị người ta

bỏ qua, chỉ giết chóc kẻ thù, từng thử ở phạm vi nhỏ.

Thất hoàng tử im lặng, một lúc lâu sau, hắn rời khỏi Tàng Pháp các.

Còn về thẻ ngọc đó, thì được hắn đặt lại chỗ cũ.

Rất lâu sau, bóng dáng của phái chủ Dung Thần im hơi lặng tiếng xuất hiện

trong Tàng Pháp các yên tĩnh. Hắn đứng ở vị trí trước đó của Thất hoàng tử, cúi

đầu nhìn thẻ ngọc, rồi mỉm cười.

Đêm nay đối với rất nhiều người là yên tĩnh.

Nhưng đối với một số người, thì đêm nay có gió thổi vào tâm hồn, dâng lên

gợn sóng vạn trượng.