Không chỉ học sinh hạch tâm của trường phái Dị Tiên gia nhập sau chú ý tới
cảnh tượng này, các trường phái trong Thái Học cũng tập trung quan sát.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thân thể vị học sinh hạch tâm đó
chấn động, sợi hồn trong thân thể chợt tăng vọt, chỉ trong một canh giờ đã đạt
tới hơn một nghìn sợi hồn.
Khí tức của sợi hồn khuếch tán làm cơn bão trường phái Dị Tiên hoàn toàn
bùng nổ trong Thái Học.
Thế là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đề tài về trường phái Dị Tiên
trở thành đề tài nóng trong Thái Học, số lượng học sinh hạch tâm gia nhập
trường phái Dị Tiên cũng tăng lên mỗi ngày.
Hầu hết học sinh hạch tâm cũng bắt đầu lôi kéo mọi người gia nhập, theo
thời gian trôi đi, càng ngày càng có nhiều đệ tử hạch tâm đạt được đạo chủng,
bắt đầu tu luyện Dị Tiên hơn.
Bọn họ lục tục thành công, giống như một lốc xoáy thu hút càng nhiều học
sinh hơn.
Nhưng không phải tất cả hạch tâm đều muốn có được đạo chủng, vẫn tồn tại
một bộ phận người quan sát.
Mục đích những người này gia nhập chính là quan sát, bọn họ chần chờ và
suy đoán về đạo chủng nhiều hơn.
Người đầu tiên chính là nữ tử thần bí đó.
Bọn họ vẫn luôn cảm thấy có thể đạo chủng Dị Tiên tồn tại một vài khuyết
điểm trí mạng.
Nhưng không thể không nói, phái chủ trường phái Dị Tiên kết hợp đạo
chủng Dị Tiên với công pháp cấp Hoàng rất phù hợp với nhận thức của mọi
người.
Bởi vì muốn tu hành công pháp cấp Hoàng đúng là cần có đạo chủng.
Từ đó, dù vẫn có người suy đoán có khuyết điểm, nhưng cuối cùng cũng chỉ
là suy đoán, khó có thể xác định được.
Hứa Thanh nhìn bạch tháp của trường phái Dị Tiên, từ lúc ban đầu trước cửa
có thể giăng lướt bắt chim đến biến thành dáng vẻ hiện giờ, trong lòng hắn cũng
rất kính nể phái chủ trường phái Dị Tiên.
Hắn biết rõ, hồn chủng của mình chỉ cho đối phương một cơ hội, sự cố chấp
và cố gắng của đối phương mới là điều quan trọng làm trường phái Dị Tiên có
thể quật khởi.
Hứa Thanh không lo lắng về sơ hở của hồn chủng, hắn đã nghiên cứu bông
tuyết màu xanh lơ, loại hồn chủng này có kết cấu kỳ dị, có cảm giác hồn nhiên
thiên thành, vô cùng hoàn mỹ.
Điểm kỳ dị hơn cả là bên trên mơ hồ còn có một tia ý chí Thiên Đạo, giống
như tổng thể thứ này được Thiên Đạo chúc phúc vậy.
Khi càng ngày càng có nhiều đệ tử hạch tâm hấp thu hồn chủng màu xanh,
hiển nhiên phái chủ cũng cảm nhận được chỗ tốt. Sau khi đưa ra hơn chín mươi
hồn chủng, số lượng sợi hồn của hắn đã tăng tới hơn tám vạn.
Còn về cội nguồn là Hứa Thanh thì lại càng nhận được nhiều lợi hơn.
Ngày nào lốc xoáy trong thức hải của hắn cũng hình thành Thần nguyên,
biến thành sợi hồn.
Số lượng sợi hồn đã tăng từ một trăm vạn tới hơn một trăm mười vạn.
Tất cả người dung nhập hồn chủng giống như từng sợi rễ cây, khi bản thân
bọn họ lớn mạnh, đồng thời cũng cung cấp chất dinh dưỡng cho thân cây.
“Nhưng không biết, nếu có đệ tử tu hành tới năm vạn sợi hồn thì có thể xuất
hiện thêm một chi nhánh nữa không nhỉ?”
Hứa Thanh khá chờ mong về chuyện này.
Cứ thế, trường phái Dị Tiên từng huy hoàng nhưng xuống dốc đã lâu đã thật
sự sống lại trong Thái Học, thế lực khắp nơi trong Hoàng Đô cũng đều chú ý tới
chuyện này.
Đặc biệt là những trường phái khác trong Thái Học, bọn họ còn chú ý tới
chuyện trường phái Dị Tiên sống lại nhiều hơn.
Nơi này lấy trường phái Dung Thần làm chủ.
Bởi vì lý niệm của trường phái Dị Tiên và Dung Thần tồn tại chênh lệch vô
cùng lớn. Không nói như nước với lửa, nhưng một bên quật khởi, ắt sẽ ảnh
hưởng lớn tới bên còn lại.
Thế là, khi xu thế trường phái Dị Tiên sống lại đang tăng vọt, sau giờ ngọ
ngày hôm nay, trong bạch tháp của trường phái Dung Thần, một hội nghị nội bộ
nhằm vào trường phái Dị Tiên đã bắt đầu.
Ngoài phái chủ trường phái Dung Thần, tất cả cao tầng của trường phái này
đều tham gia, tổng cộng hơn trăm người ngồi xuống theo thứ tự.
Thất hoàng tử cũng ở trong đó, hắn ngồi bên trái phái chủ. Vị học sinh đối
diện với hắn có đôi mắt màu đỏ đặc biệt, người này đúng là thủ tịch của trường
phái Dung Thần.
Khi hội nghị vừa bắt đầu, bọn họ cũng không nói đến trường phái Dị Tiên
mà là báo cáo về tình hình của các trường phái trong khoảng thời gian này, cùng
với tình hình tu hành của bản thân.
Là người phát ngôn hiện giờ của trường phái Dung Thần, Thất hoàng tử
cũng nói về một vài chuyện diễn ra khi mình tu hành.
Nghe mọi người nói xong, phái chủ trường phái Dung Thần khẽ gật đầu.
Hắn nhìn lướt qua mọi người tỏ ý hãy cố gắng, lại nhìn về phía Thất hoàng tử,
trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
“Thất hoàng tử thiên phú dị bẩm, rất phù hợp với con đường Dung Thần ta.
Nếu tiếp tục tu hành như thế thì sáu mươi năm sau, chắc chắn sẽ trở thành châu
báu.”
Thất hoàng tử chắp tay, hắn không nói gì, cũng không nhìn ra dao động cảm
xúc.
Phái chủ trường phái Dung Thần hơi mỉm cười, thu lại ánh mắt rồi nhìn về
phía thủ tịch bên tay phải.
“Linh Phách Tử, đưa đạo chủng Dị Tiên ngươi lấy được cho ta xem thử.”
Vị thủ tịch Dung Thần có đôi mắt màu đỏ đậm vung tay phải lên, một bông
tuyết màu xanh lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Giọng nói bình tĩnh truyền ra từ trong miệng người này.
“Đây là một vị học sinh hạch tâm của trường phái Dị Tiên đi ra ngoài Thái
Học, đào ra từ trong thân thể ra cho ta, mời phái chủ xem.”
Hắn nói rồi vung tay áo, bông tuyết màu xanh này bay thẳng đến chỗ phái
chủ.
Phái chủ trường phái Dung Thần giơ tay lên, dùng đầu ngón tay cố định
bông tuyết này giữa không trung, đôi mắt loé lên tia sáng u tối, cẩn thận quan
sát.
Trong chớp mắt tiếp theo, đôi mắt hắn co lại. Hắn cúi đầu tinh tế quan sát,
từng sợi tơ màu đỏ mọc ra từ trong ánh mắt, rậm rạp mấy trăm sợi đâm vào
trong bông tuyết.
Bông tuyết chấn động, bắt đầu tan ra rồi biến mất.
Trong quá trình này, vẻ nghiêm trọng dần dần toả ra từ trên người vị phái
chủ này, lan ra khắp nơi đây.