Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1816: Trong trường phái Dị Tiên có tà ma




Trên người bọn họ vang vọng dao động linh hồn chỉ thuộc về trường phái Dị

Tiên, người có số lượng sợi hồn ít nhất cũng đều hơn ba nghìn, còn người nhiều

nhất… Có hơn sáu nghìn.

Sau khi bọn họ bước và bạch tháp của trường phái Dị Tiên, sự thay đổi mà

loại khí tức này mang đến đã lập tức bị chín vị hạch tâm còn lại, bao gồm cả nữ

tử thần bí đó phát hiện ra, cả đám không khỏi thắc mắc.

Phái chủ ngồi ngay ngắn trong bạch tháp nhìn ba người đi tới, trong mắt lộ

ra sự tán thưởng.

“Cảm ơn lão sư!”

Ba người nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy sự phấn khích trong lòng hai người

còn lại. So với tai hoạ ngầm có lẽ tồn tại thì thu hoạch nhận được, có thể nhìn

thấy là sợi hồn tăng vọt làm nội tâm bọn họ cảm thấy phấn chấn và kiên định

hơn.

“Đạo chủng Dị Tiên đã được các ngươi dung hợp, tiếp theo, việc các ngươi

phải làm là nhanh chóng tăng mức độ hồn hậu của hồn, làm hồn của mình

không ngừng lớn mạnh.”

“Nhớ kỹ, hồn của các ngươi càng hồn hậu thì số lượng sợi hồn của các

ngươi sẽ càng đáng sợ.”

“Đạo chủng Dị Tiên ta là đạo chủng chỉ thuộc về công pháp của trường phái

Dị Tiên, cần đạo chủng mới có thể tu hành, giống như công pháp cấp Hoàng!”

Phái chủ khẽ gật đầu.

Nghe thấy lời nói này, nội tâm những đệ tử hạch tâm khác xuất hiện gợn

sóng vạn trượng, hơi thở của nữ tử thần bí đó trở nên hơi dồn dập.

Nàng đang định hỏi thì đúng lúc này, bóng dáng Hứa Thanh đã xuất hiện

ngoài cửa bạch tháp. Hắn vừa bước vào, từng ánh mắt đã lập tức nhìn về phía

hắn, cảm giác cũng tràn ra theo.

Trong chớp mắt tiếp theo, nội tâm của ba hạch tâm cùng đạt được đạo chủng

giống hắn đều chấn động, trong mắt phái chủ loé lên tia sáng mãnh liệt, thậm

chí còn đứng dậy.

Chín hạch tâm còn lại còn dao động hơn.

Trên người Hứa Thanh tồn tại dao động sợi hồn mạnh hơn, làm người ta

cảm thấy số lượng sợi hồn của hắn ít nhất cũng hơn một vạn.

“Tốt, tốt lắm, Huyền Lôi Tử, vào lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, lão phu đã

cảm thấy tương lai của ngươi không tầm thường. Bây giờ nhìn lại, ngươi thật sự

thích hợp với trường phái Dị Tiên chúng ta.”

Phái chủ cười to, hắn nhìn lướt qua trên người Hứa Thanh, càng nhìn càng

mừng rỡ. Hắn có thể cảm nhận được hồn chủng của mình dung hợp rất tốt trong

thân thể Hứa Thanh. Hơn nữa, thông qua hồn chủng này, hắn có thể cảm giác

được hồn của Hứa Thanh hồn hậu hơn những người khác rất nhiều.

Hơn nữa, loại trọn vẹn làm một này chứng tỏ Huyền Lôi Tử trước mặt là

người trời sinh có linh hồn cường đại.

Tuy loại người này không quá nhiều, nhưng vẫn phải có. Đặc biệt là người

có thể gia nhập Thái Học, đương nhiên sẽ có điểm độc đáo của mình.

Hứa Thanh khom người bái, trong lòng cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Hắn không muốn làm vậy, nhưng hắn không muốn để lộ thân phận nhanh

như thế. Nếu không hình thành sợi hồn nào thì rất dễ bị người ta nhìn ra vấn đề.

Vậy nên hắn đã thử hình thành một ít sợi hồn bình thường để làm mờ cảm

giác bên ngoài. Nhưng sợi hồn Thần nguyên của hắn quá đáng sợ, dù chỉ tràn ra

một chút cũng đều có được dao động của hơn vạn sợi hồn bình thường.

Không thể giảm bớt được nữa.

Thế nên cảnh tượng này mới xuất hiện.

Nhưng so với chút phiền não này, thu hoạch tối qua càng làm hắn hài lòng

hơn.

Đêm qua, khi ba hạch tâm dung hợp hồn chủng bắt đầu tu hành đã phụng

dưỡng ngược lại hắn, khiến cho lốc xoáy trong thức hải của Hứa Thanh lại xuất

hiện Thần nguyên.

Trong bạch tháp lúc này, so với phiền não của Hứa Thanh, phái chủ dâng

trào phấn chấn. Hắn nhìn Hứa Thanh và ba hạch tâm, đáy lòng dâng lên sự hào

hùng. Hắn xoay người lại, nhìn về phía chín trung tâm còn lại với ánh mắt như

điện.

“Các ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, ta biết sau lưng các ngươi có thế lực,

nhưng không sao cả. Các ngươi may mắn vì đã đuổi kịp lúc trường phái Dị Tiên

ta quật khởi.”

“Thái Học bao dung, tuy trường phái Dị Tiên ta cũng phân chia hạch tâm,

nhưng tổng thế cũng là bao dung.”

“Thế nên, sau này các người hãy thể hiện cho tốt. Trong số chín người các

ngươi, ai là người đầu tiên lôi kéo được một trăm đệ tử hạch tâm thì lão phu sẽ

phá cách tặng cho các ngươi một đạo chủng Dị Tiên!”

Chín hạch tâm, bao gồm cả nữ tử thần bí nghe vậy đều lập tức cúi người

xuống, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Nhưng dù thế nào, thành

công của bốn người Hứa Thanh đang đặt ngay trước mắt, bọn họ cũng đều vô

cùng rung động.

Một cuộc so đấu lôi kéo người cứ thế được triển khai trong trường phái Dị

Tiên.

Mấy ngày sau, chuyện bốn người Hứa Thanh tiến bộ vượt bậc cũng truyền

khắp Thái Học, người đến xem nối liền không dứt. Cho đến khi từng vị học sinh

đích thân cảm giác, xác định chuyện này, gió lốc… Mới bùng nổ trong Thái

Học.

Những lời nói, những sự kiện liên tục diễn ra chứng tỏ nội pháp của trường

phái Dị Tiên thật sự tồn tại. Vậy là… hạch tâm thứ mười bốn, hạch tâm thứ

mười lăm lần lượt xuất hiện.

Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, số lượng đệ tử hạch tâm của trường phái Dị

Tiên đã đột phá một trăm, thật sự sống lại.

Trong bảy ngày này, tốc độ tu hành của bốn người Hứa Thanh cũng liên tục

tăng lên, người ít nhất cũng có năm nghìn sợi hồn. Còn về Hứa Thanh và một

người khác, mỗi người đều đạt tới một vạn ba nghìn, một vạn bốn nghìn.

Những hạch tâm khác thấy vậy cũng đều ghen tị đỏ mắt. Trong số bọn họ,

có người vì mình, có người mang sứ mệnh, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, sự

dụ hoặc của đạo chủng đã thành công khiến toàn bộ Thái Học chú ý.

Cuối cùng, khi hoàng hôn ngày thứ mười hai đến, một vị học sinh hạch tâm

đã thành công hoàn thành nhiệm vụ lôi kéo trăm người.

Phái chủ cử hành một nghi thức long trọng ngay trước mặt tất cả đệ tử hạch

tâm, muốn thông qua nghi thức này để thể hiển sự quý giá của đạo chủng Dị

Tiên. Hắn không cho người này thời gian chần chờ mà lập tức ấn đạo chủng vào

trong tay vị học sinh hạch tâm đó, dung nhập vào trong thân thể.