Đôi mắt Hứa Thanh co lại, hắn nhìn thấy nhóm thị vệ kim giáp khác đang
áp giải một người khác đi vào Hoàng cung.
Đó chính là Ninh Viêm.
Đáp án đã sáng tỏ, Ninh Viêm dính tới chuyện mất trộm ở Tạo Vật cung, mà
chắc là còn mất đồ vô cùng quan trọng, khả năng lớn nhất là Thự Quang Chi
Dương.
Nhưng nếu là như vậy, thì chuyện này tồn tại manh mối rất lớn.
Đầu tiên, Hứa Thanh biết trong khoảng thời gian này Ninh Viêm gần như
chỉ tu hành.
Tiếp theo, với tu vi của Ninh Viêm, sao có thể làm ra được chuyện lớn như
vậy, mà sau khi chuyện xảy ra rồi, còn không chạy thoát.
Cuối cùng, nếu Thự Quang Chi Dương thật sự bị mất trộm, chuyện này càng
hoang đường hơn. Thự Quang Chi Dương là trọng bảo của Nhân tộc, sao có thể
dễ dàng mất trộm, nhất định sẽ được bảo vệ nghiệm ngặt, nơi đặt nó cũng không
cần thiết phải ở Tạo Vật cung.
Các suy nghĩ hiện lên trong đầu Hứa Thanh, ánh mắt hắn trở nên âm trầm.
Hắn đi hướng về Hoàng cung, cho đến khi tới quảng trường Thừa Tiên trước đại
điện.
Xung quanh quảng trường đứng đầy tu sĩ kim giáp, sát khí mãnh liệt, khiến
cho chỉnh thể bầu không khí vô cùng áp lực.
Còn có tiếng sấm vang rền trong không trung, Thiên uy cùng Nhân uy dung
hợp tạo thành cảm giác trấn áp, khiến nước mưa rơi xuống đều đang run rẩy.
Cùng run rẩy, còn có Ninh Viêm.
Lúc này hắn bị hai thị vệ kim giáp ấn bả vai, quỳ gối trên quảng trường, mặc
cho nước mưa xả xuống, ướt toàn thân.
Đáy lòng hắn rất khẩn trương, trong mắt mang vẻ mờ mịt. Hắn không hiểu
đã xảy ra chuyện gì, lúc hắn đang tu hành trước từ đường của mẫu thân, thì thị
vệ Hoàng cung lao vào, áp giải hắn đi.
Mà không chỉ có hắn quỳ gối ở đó, mà còn có rất nhiều.
Bọn họ đều là tu sĩ của Tạo Vật cung, có khoảng mấy chục người.
Trong đó còn có một người, là Cửu hoàng tử, cũng bị hai thị vệ kim giáp ấn
quỳ xuống, lúc này đang cúi đầu, lộ vẻ mặt chua xót.
Lúc Hứa Thanh tiến vào Hoàng cung, ánh mắt của các thị vệ từ bốn phía hội
tụ, nhìn hắn đi tới cạnh những người vừa bị áp giải.
Nhìn thấy Hứa Thanh, trong lòng Ninh Viêm vừa hy vọng cũng vừa sợ hãi,
cảm xúc thấp thỏm vô cùng mãnh liệt.
Hứa Thanh nhìn Ninh Viêm, khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ đứng ở một bên.
Thị vệ kim giáp phía sau hắn vừa muốn ấn vai Hứa Thanh, thì Hứa Thanh
quay đầu lại, bình tĩnh nhìn.
Hai thị vệ im lặng trước ánh mắt đó, cuối cùng lùi ra phía sau.
Vì thế Hứa Thanh đã trở thành người duy nhất đứng thẳng giữa đám người,
nước mưa cũng không hề rơi trên người hắn mà biến mất trên đỉnh đầu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng sấm ngày càng vang.
Thỉnh thoảng có bóng dáng vội vã đi đến từ bên ngoài, tiến vào phía trước
đại điện Hoàng cung, mà trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, đang nghị sự.
Đồng thời, trận pháp Hoàng Đô đã sớm khởi động, bao phủ toàn bộ Hoàng
Đô ở bên trong, hoàn toàn phong tỏa, chỉ có thể vào, không thể ra.
Hứa Thanh nhắm mắt lại, suy nghĩ chuyển động, hắn đang xác minh suy
đoán trong lòng.
Tới khi trời sáng, một bóng dáng già nua đi ra từ trong đại điện Hoàng cung,
là Thái Tể.
Hắn đứng phía trước, cúi đầu nhìn quảng trường phía dưới, ánh mắt đảo qua
những người đang quỳ, sau một lúc lâu, giọng nói trầm thấp vang vọng.
“Đêm nay, Tạo Vật cung mất trộm, một viên Thự Quang Chi Dương được
đặt trong trận pháp riêng biệt của Tạo Vật cung, được cho phép dùng để nghiên
cứu nhằm tăng uy lực đã bị mất.”
“Mà các ngươi là người hiềm nghi sau điều tra bước đầu.”
“Đặc biệt là Thập nhị hoàng tử.”
Giọng Thái Tể vang vọng, câu cuối cùng nghe rất nghiêm khắc, vừa dứt lời,
tiếng sấm vang lên, khiến cho tám hướng nổ vang.
Toàn thân Ninh Viêm chấn động, ngẩng đầu với vẻ không thể tin nổi.
“Không thể nào, ta chưa từng tới Tạo Vật cung, ta…”
Hắn đang muốn nói, nhưng giây tiếp theo, một tiếng hừ lạnh truyền ra.từ
trong Hoàng cung
Giọng nói vang hơn cả thiên lôi, chấn động cả quảng trường, khiến cho tâm
thần của đám người đều dao động, là giọng nói của Nhân Hoàng.
“Thái Tể, mang chứng cứ cho nghiệt tử này xem!”
Thái Tể trước điện nghe vậy, phất tay phải, một thẻ ngọc bay ra, dừng ở
giữa không trung, toả ra ánh sáng lóng lánh lộng lẫy, hình thành một hình ảnh.
Trong đó, ở một nơi bí mật, vừa mơ hồ vừa méo mó, có một bóng hình rất
rõ ràng.
Bóng hình đó, có phần tương tự Ninh Viêm, khi hình ảnh sắp kết thúc, thì
bóng hình đó tiêu tán, khẽ dừng lại. Người đó quay đầu, lộ ra khuôn mặt giống
y hệt Ninh Viêm!
Sau đó hình ảnh biến mất, khi Thái Tể bóp quyết, tạo thành một tia khí tức.
Khí tức này, cũng thuộc về Ninh Viêm.
“Đây là hình ảnh nhìn thấy dưới sự nghịch chuyển của năm tháng khi Kinh
Thiên Vương thi pháp, nhìn lại thời gian ở Tạo Vật cung.”
“Còn về khí tức, cũng được rút ra từ trong thời gian, do đại trận Hoàng Đô
tập trung được trong Tạo Vật cung.”
“Trong quá trình này, có Nhân Hoàng chứng kiến.”
Nói xong, Thái Tể cúi đầu, mà trong Hoàng cung cũng truyền đến tiếng nói
lạnh băng.
“Nghiệt tử, ngươi còn gì để nói.”
Ninh Viêm mơ màng, hắn không biết chuyện này, cũng chưa từng làm,
nhưng hết lần này đến lần khác gương mặt và khí tức đều chỉ về phía hắn.
Giờ phút này ở chân trời xa xa, mặt trời mọc lên, tuy mây đen tràn ngập,
mưa to như cũ, nhưng ánh sáng mặt trời vẫn toả sáng, chiếu xuống nhân gian,
dừng trên quảng trường Thừa Tiên.
Trong lúc mơ màng, tiếng chuông lớn đột nhiên từ đâu xuất hiện giữa quảng
trường, trong lúc ngày đêm giao thoa.
Đó là chuông Vấn Tiên.
Mà dưới chuông Vấn Tiên, Ninh Viêm muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng
bằng chứng như núi, không thể nào giải thích, chỉ có thể cười thảm.
Hứa Thanh ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng cung. Hình ảnh, trước đó hắn đã thấy
rồi, nhưng vẫn có quá nhiều nghi hoặc, hắn không tin Nhân Hoàng lại sơ sẩy
như vậy, nên hắn bước đi, tới bên cạnh Ninh Viêm, vừa định mở miệng.
Thì Ninh Viêm tóm lấy góc áo của Hứa Thanh, chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu
cảm méo mó, trong mắt mang sự thất vọng đối với Nhân Hoàng, cả phẫn nộ
trước chuyện hoang đường này. Hắn nhìn Hoàng cung, la hét.