Hắn cảm thấy hôm nay mình đã thu hoạch được rất nhiều điều, mở mang
nhận thức của mình rất nhiều, như khai thiên tích địa.
“Nơi này là một nơi tốt!”
Trước khi rời đi, Hứa Thanh lại nhìn qua vô số toà tháp trắng trong Thái
Học. Trong mắt hắn lộ ra vẻ kiên định, hắn định đi dạo tất cả toà tháp trắng này
một lượt trong những ngày tiếp theo.
Nửa tháng cứ thế trôi qua.
Nửa tháng nay, Hứa Thanh hoàn toàn đắm chìm trong việc học tập ở Thái
Học. Ngoài buổi tối về phủ tu hành thì tất cả thời gian và tinh lực của hắn đều
đặt trong Thái Học.
Trong mấy nghìn trường phái, hắn đã hiểu biết được hơn một nghìn trường
phái.
Hắn không ngừng hấp thu các loại kiến thức giống như một miếng bọt biển
bị ném vào trong biển rộng.
Sau khi học tập, suy nghĩ, cái nhìn của hắn về công pháp cũng có sự thay
đổi về căn bản. Trong những tia lửa khi tư tưởng Nhân tộc va chạm, hắn cũng
dần dần có ý tưởng về con đường tu hành của mình.
Những điều này là thứ hắn khó có thể có được trong quận Phong Hải.
Dù có người nói cho hắn biết, nhưng không suy nghĩ, không tìm kiếm,
không va chạm tư tưởng thì rất khó để dung nhập vào trong tâm thần.
Điều quan trọng nhất là hắn cần tích luỹ đủ kiến thức, nắm giữ toàn diện về
tất cả những công pháp Nhân tộc diễn hoá ra sau khi Huyền U Cổ Hoàng rời
khỏi.
Như vậy mới xem như đứng trên vai người khổng lồ nhìn con đường phía
xa, là sự bay vọt về tư tưởng.
“Hình như hầu hết trường phái đều đang tìm kiếm một… Con đường đột
phá!”
Lúc này Hứa Thanh đang đứng trong tháp trắng của trường phái Vạn Pháp,
hắn cầm một chiếc thẻ ngọc giới thiệu công pháp thời cổ với vẻ mặt đầy suy tư,
cùng lúc đó, một giọng nói cũng vang lên sau lưng hắn.
“Huyền Lôi Tử, lại gặp ngươi rồi.”
Hứa Thanh nghe vậy bèn quay đầu nhìn về phía một vị học sinh vừa đi tới.
Tuy ở đây, khí tức sẽ bị che lấp, nhưng số lần người với người gặp nhau ở
Thái Học nhiều, tu sĩ vẫn có thể nhớ rõ dấu vết, từ đó phân biệt được thân phận
của nhau.
Người đang đi tới chính là như thế.
“Trần Vân sư huynh.” Hứa Thanh khách sáo lên tiếng.
Người tới là người bạn đầu tiên hắn quen trong trường phái Vạn Pháp. Nửa
tháng qua, hắn tới đây rất nhiều lần nên bọn họ đã từ ban đầu gật đầu với nhau,
dần dần nói chuyện với nhau, cho đến bây giờ đã xem như người Hứa Thanh
nói chuyện nhiều trong Thái Học.
Hai người cũng đều giới thiệu tên của mình, chẳng qua bọn họ đều biết đây
chỉ là tên trong Thái Học mà thôi.
“Ngươi đang đọc công pháp cổ à?” Trần Vân bước tới gần Hứa Thanh, hắn
nhìn thẻ ngọc trong tay Hứa Thanh rồi khẽ mỉm cười.
Hứa Thanh gật đầu.
“Ta nghĩ, hình như rất nhiều trường phái đều đang tìm kiếm con đường đột
phá.”
“Lời của ngươi đã nói đến bản chất rồi đó. Trên thực tế, đây cũng là nguyên
nhân lúc trước Thái Học được Nhân Hoàng xây dựng mà bỏ qua lời phản đối
của các đại thần.” Trần Vân đã nhận ra Huyền Lôi Tử trước mắt là người vừa
vào Thái Học từ lâu.
Người như vậy, tuy không phải ngày nào cũng có, nhưng mỗi tháng đều có
hơn mười người. Còn về thân phận, hắn cũng không cần phải đi tìm hiểu nghiên
cứu làm gì.
“Thật ra con đường tu hành của Nhân tộc đã bị cắt đứt, thậm chí có thể nói
rằng, vào giây phút Thần linh Tàn Diện đến, con đường tu hành của vạn tộc đã
bị cắt đứt.”
Giọng nói của Trần Vân mang theo vẻ cảm thán.
“Thứ bị cắt đứt là phương pháp trở thành Chủ tể.”
“Vì Thiên Đạo bị ảnh hưởng, thế gian xuất hiện dị chất. Đối với người bình
thường, thứ đó giống như kịch độc. Đối với tu sĩ cấp thấp, nó là sống không
bằng chết. Đối với tu sĩ cấp cao, nó là thứ cắt đứt con đường tu hành.”
“Trừ khi có được huyết mạch cổ xưa thì mới có thể tiếp tục tu hành thêm
một khoảng, đột phá Uẩn Thần, trở thành Chủ tể.”
“Nhưng đó đã là cực hạn rồi.”
“Muốn đột phá Chủ tể, lên tới cấp bậc Đại Đế là chuyện không thể nào.”
“Vì thế từng trường phái tập hợp trí tuệ của nhiều thế hệ người nghiên cứu,
đều muốn kết hợp với tình trạng hiện giờ, khai sáng ra một con đường có thể lên
tới Chủ tể. Người có dã tâm thì càng muốn tìm ra con đường đi tới Đại Đế trên
lý thuyết.”
“Trường phái Dung Thần chính là đại biểu trong số đó, lý niệm vừa đưa ra
làm rất nhiều người nhìn thấy hy vọng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao thời
gian trường phái này thành lập ngắn ngủi, nhưng bây giờ lại là trường phái quan
trọng trong Thái Học.”
“Nhưng ta không đồng tình với lý niệm đó.”
Trần Vân lắc đầu.
“Con đường cổ trước kia là?” Hứa Thanh hỏi, hắn không nhìn thấy điển tịch
cùng loại trong tháp trắng của trường phái Vạn Pháp.
“Hạ Tiên.”
Trần Vân nhìn Hứa Thanh một chút, sau khi suy nghĩ, hắn tiếp tục nói.
“Trong trường phái Vạn Pháp không đề xướng con đường cổ, vì thế, nếu
ngươi muốn tìm hiểu thì có thể tới trường phái Dị Tiên một chuyến. Khi vừa
thành lập Thái Học… Trường phái đó cũng từng là trường phái quan trọng,
nhưng sau này vì lý niệm không hiện thực nên dần dần trở nên hoang vắng.”
Hứa Thanh nghe vậy thì gật đầu rồi chắp tay cáo từ, chuẩn bị đi tìm trường
phái Dị Tiên đối phương nói đến.
Sau khi hắn đi, trong tháp trắng của trường phái Vạn Pháp, một học sinh
quen Trần Vân tò mò bước tới, hắn nhìn bóng dáng Hứa Thanh đi xa rồi thấp
giọng nói.
“Trần Vân sư huynh, Huyền Lôi Tử này có địa vị gì thế? Ta thấy số lần
ngươi nói chuyện với hắn còn nhiều hơn số lần nói chuyện trong một tháng
trước kia.”
Tiếng cười khẽ của Trần Vân truyền ra từ dưới lớp mặt nạ, hắn vỗ nhẹ vào
vai vị học sinh bên cạnh.
“Học sinh tới trong khoảng thời gian này hẳn là sẽ có một nhân vật lớn, dù
có phải hắn hay không, kết bạn luôn luôn đúng.”
Học sinh bên cạnh Trần Vân như suy tư điều gì đó.
Lúc này, Hứa Thanh vừa tìm kiếm trường phái Dị Tiên vừa suy nghĩ về lời
nói của Trần Vân. Còn về nguyên nhân vì sao đối phương lại nói cho hắn biết
nhiều chuyện như vậy, trên thực tế, sau lần thứ ba Trần Vân chủ động chào hỏi
hắn, đáy lòng hắn đã có phán đoán.