Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1785: Thái Học Nhân tộc (2)




“Trong vô số trường phái trong Thái Học, trường phái Thiên Nhân chúng ta

tuyệt đối là một trường phái huyền diệu. Thiên Địa Phàm là ba cảnh giới khác

nhau, tới trường phái Thiên Nhân chúng ta, từ Phàm hoá Địa, Địa lên Thiên,

vạn vật cỏ cây đều có thể ngộ!”

“Cổ ngữ nói đạo có ba nghìn, chẳng phân biệt mạnh yếu. Tuy thảo mộc

ngoại đạo, nhưng cũng có thể hái sao, hoan nghênh mọi người tới tìm hiểu

trường phái Thảo Mộc chúng ta!”

Hứa Thanh bước về phía trước, bên tai truyền đến vô số giọng nói tương tự,

còn có vài người cản hắn lại rồi nhiệt tình giới thiệu trường phái của mình.

Thậm chí còn có một vài trường phái có lý niệm khác nhau, hai bên đang

tranh luận.

Đi trong nơi này, ban đầu Hứa Thanh còn hơi không thích ứng được. Hắn

chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào như vậy, cũng thử đi vào một vài toà tháp trắng.

Trong những toà tháp trắng đó, tuy hắn không lựa chọn gia nhập, nhưng tất cả

kiến thức bên trong đều được mở ra.

Bên trong giống như Tàng Thư Các vậy, tuỳ ý cho Hứa Thanh đọc, còn có

thể tham khảo với người khác.

Vừa thấy vậy, Hứa Thanh cũng phải rung động.

Trong trường phái Thảo Mộc, hắn chẳng những nhìn thấy kiến thức mình

từng học trước kia, mà còn đọc được một vài cách giải thích độc đáo.

Tháp trắng của trường phái Đoán Linh cung cấp ý nghĩ tu hành, làm Hứa

Thanh có vài ý tưởng.

Càng có một trường phái tên là Tuần Lưu cực kỳ đặc biệt, trường phái Tuần

Lưu này không thuần phục thú, mà là khí vận, khí vận của dị tộc.

Mọi thứ ở đây làm Hứa Thanh cảm thấy vô cùng hứng thú và tôn kính Thái

Học này.

Không cần biết những tri thức này có thể chịu đựng được thử thách của năm

tháng hay không, nhưng trong hoàn cảnh này, tư tưởng và linh cảm Nhân tộc va

chạm ra tia lửa, có thể nói là một cuộc phục hưng.

Càng đi về phía trước, càng hiểu biết, Hứa Thanh cũng nhìn thấy trường

phái có thể nói là lớn nhất trong Thái Học hiện giờ.

Trường phái Dung Thần.

Có gần ba mươi phần trăm học sinh gia nhập trường phái này.

Trường phái này chú trọng cải tạo bản thân, cấy ghép huyết nhục của sinh

vật Thần tính lên thân thể của mình, từ đó làm bản thân mình chậm rãi thích

ứng rồi khống chế nó.

Cuối cùng, khi toàn bộ thân thể đều đổi thành huyết nhục Thần tính, người

đó sẽ chân chính có được năng lực của sinh vật Thần tính. Dị chất… Không còn

là thứ có hại nữa, mà trở thành sự tồn tại giống như linh khí.

Mục tiêu cuối cùng của trường phái này là dung thần.

Dung nhập huyết nhục của Thần linh, cuối cùng trở thành Thần.

Phái chủ của trường phái này là một vị nam tử trung niên rất có khí chất,

văn bào mặc trên người khác với học sinh.

Tuy đeo mặt nạ, không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng khí chất nho nhã đó rất

là rõ ràng.

Khi Hứa Thanh chú ý tới tháp trắng của trường phái này, đúng lúc vị phái

chủ này cũng đi ra, hắn nhìn lướt qua mọi người với ánh mắt bình thản.

Bước chân của Hứa Thanh khựng lại.

Khí chất của đối phương làm hắn nhớ tới một người ở quận Phong Hải trước

kia.

Bạch Tiêu Trác.

Vị quận thủ quận Phong Hải của Tử Thanh Thượng Quốc.

Khi Tử Thanh Thượng Quốc huỷ diệt, hắn từng hiến tế chúng sinh một quận

để đổi lấy Tàn Diện mở mắt, sống lại Tử Thanh Thái Tử trước khi chuyển thế,

tiếp tục đi theo.

Sau đó, hắn vốn bị Cổ Linh Hoàng cắn nuốt, nhưng Tử Thanh Thái Tử lại

đến lấy đi thời gian của Bạch Tiêu Trác từ chỗ Cổ Linh Hoàng.

Hứa Thanh hơi rũ mắt xuống.

Nếu chuyện Tử Thanh Thái Tử là quốc sư đã xuất hiện, vậy thì chuyện Bạch

Tiêu Trác sống lại, trở thành phái chủ trường phái Dung Thần trong Thái Học

cũng không phải là chuyện không thể nào.

Tuy mối liên hệ này hơi gượng ép, nhưng Hứa Thanh không hề nhận định

suy đoán của mình chắc chắn là đúng.

Nhưng… Phương pháp dung thần làm hắn nhớ tới hai cha con Thánh Vân.

Còn về chuyện chân tướng là gì, hắn mới đến đây, không có bằng chứng nào

khác để phán đoán. Vậy nên Hứa Thanh im hơi lặng tiếng xoay người rời đi, đi

vào trong đám học sinh.

Quần áo giống nhau, mặt nạ giống nhau, khí tức thay đổi khiến cho hắn

nhanh chóng biến mất trong biển người.

Đi vào trong tháp trắng, phái chủ trường phái Dung Thần hơi dừng lại, hắn

quay đầu nhìn về phía dòng người bên ngoài, chỗ sâu trong đôi mắt lộ ra vẻ suy

tư.

Hắn cảm giác vừa có một ánh mắt không giống với những người khác,

nhưng cấu tạo đặc biệt của Thái Học đã ngăn cách tất cả mọi thứ, hắn không thể

phát hiện ra cụ thể là ai.

Vậy nên sau khi suy nghĩ, hắn đặt việc này vào trong lòng rồi đi lên đỉnh

tháp trắng.

Bên phía Hứa Thanh, sau khi rời khỏi tháp trắng của trường phái Dung

Thần, hắn tiếp tục quan sát Thái Học, đây là thói quen của hắn.

Trong lúc quan sát, hắn cũng bước vào nhiều toà tháp trắng khác nhau, lật

đọc kiến thức bên trong.

Càng đọc, nội tâm Hứa Thanh càng cảm thấy kính trọng Thái Học Nhân tộc

này hơn.

Nơi đây có quá nhiều kiến thức, nếu đặt ở bên ngoài thì chắc chắn phải hơi

trắc trở mới có thể trộm được.

Nhưng ở nơi đây, không kết bè kết phái, chỉ cần vươn tay là có thể đọc được

bất cứ kiến thức gì. Thậm chí Hứa Thanh còn nhìn thấy một vài bí mật không

truyền ra bên ngoài của tông môn quận Phong Hải trong toà tháp trắng của

trường phái Vạn Pháp.

Còn có một trường phái nghiên cứu pháp bảo cấm kỵ, trường phái này chú

trọng phương thức khác, dùng lực lượng Thần linh để chế tạo pháp bảo theo lô.

Tuy quá trình tồn tại rất nhiều khó khăn, nhưng không thể không nói rằng ý

tưởng của bọn họ rất sáng tạo.

“Pháp bảo là thứ được tạo thành sau khi bị dị chất xâm nhập, sinh ra những

sự thay đổi kỳ lạ, là sự kiện xác suất nhỏ, vì thế số lượng không nhiều lắm.

Nhưng phương pháp nghiên cứu trong trường phái ta đã phát hiện ra, con người

có thể sắp đặt quá trình này!”

Hứa Thanh cũng cảm thấy hứng thú với chuyện này, hắn đọc một lúc rồi

như suy tư điều gì đó.

Trong lúc hắn học tập, thời gian cũng chậm rãi trôi đi, rất nhanh sau đó đã

tới đêm khuya.

Tuy trong Thái Học vẫn có người, nhưng rõ ràng ít hơn ban ngày rất nhiều.

Hứa Thanh quan sát một ngày, xem mấy chục trường phái, cảm thấy hài lòng.