Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1778: Mất công mừng hụt (2)




Càng nhiều mây mù bùng nổ, ánh sáng càng lộng lẫy lan tràn toàn bổ tinh

cầu Cổ Hoàng. Mượn lực đánh sâu vào khi mở phong ấn, chỉ trong chớp mắt đã

có mấy chục bóng người lộ ra trong mây mù, cảm ngộ thành công.

Vậy mà bên trong lại có hai người cảm ngộ được truyền thừa Thiên Hậu.

Một người là Đế tử của Tinh Đế Thượng Cực tông, lốc xoáy chuyển động

ngoài thân thể hắn, khí thế không tầm thường. Nhưng nét mặt của hắn lại không

cam lòng, hiển nhiên là không thoả mãn, nhưng lại không nỡ từ bỏ.

Người còn lại là hoàng tử!

Lục hoàng tử!

Chuyện vị hoàng tử đầu tiên cảm ngộ thành công lại là Lục hoàng tử làm rất

nhiều người cảm thấy bất ngờ. Vì ngày thường Lục hoàng tử có tiếng phong

lưu, thậm chí còn hơi hoang dâm, trong phủ đều là nữ tử, ngày ngày không

ngừng ca hát nhảy múa, dáng vẻ không có chí lớn.

Trong mắt rất nhiều người, Lục hoàng tử căn bản không quan tâm tới

chuyện tu hành, không quan tâm tới quyền thế, trong lòng chỉ nghĩ tới phong

hoa tuyết nguyệt, còn mờ ám với cả nữ Thiên Vương là Nhược Lam Vương.

Nhưng bây giờ, hắn lại là người đầu tiên thành công.

Mà truyền thừa Thiên Hậu hắn cảm ngộ cũng không giống những người

khác, đó là đạo đến từ Hoa Gian Hầu, lấy song tu là chính…

“Cũng tương xứng với tính cách của Lục hoàng tử, có thể đây là nguyên

nhân hắn cảm ngộ thành công.”

Mọi người trước điện, có người cười, có người nhíu mày, khuôn mặt Nhân

Hoàng không có cảm xúc gì, không nhìn ra là vui hay tức giận, quốc sư cũng

cười mà không nói.

Còn về Hứa Thanh, hắn không chú ý tới Lục hoàng tử thành công. Bởi vì

giây phút phong ấn tầng thứ hai của tinh cầu Cổ Hoàng mở ra, lời kêu gọi đến

từ bên trong lại càng mãnh liệt hơn. Hơn nữa, khi có hai người cảm ngộ truyền

thừa Thiên Hậu thành công, hắn đã cảm nhận được lời kêu gọi này đã vô cùng

đáng sợ.

Cùng lúc đó, hắn cũng đã nhìn ra được lời kêu gọi này đúng là dành riêng,

những người khác không hề phát hiện ra.

“Rốt cuộc là gì đây…”

Hứa Thanh yên lặng suy tư, thời gian trôi đi.

Phong ấn thứ hai của tinh cầu Cổ Hoàng mở ra khiến cho người thành công

không ngừng xuất hiện. Một nén nhang sau, cảnh tượng làm đôi mắt mọi người

loé lên tia sáng đã xuất hiện.

Một cơn gió lốc cuồn cuộn đột nhiên bùng lên trên tinh cầu Cổ Hoàng,

phạm vi của cơn gió lốc này to lớn, lan đến toàn bộ sao trời, trấn áp tất cả lốc

xoáy của truyền thừa Thiên Hậu xuống.

Trong gió lốc, một bóng dáng đáng sợ như đi tới từ viễn cổ, trở về từ năm

tháng đang bước từng bước, sừng sững trong gió lốc.

Bóng dáng đó vô cùng cao lớn, trên người là một bộ áo giáp màu máu, mái

tóc dài màu đỏ đậm, toàn thân toả ra uy áp không gì sánh bằng, chấn động toàn

bộ Hoàng Đô.

“Thiên Vương!”

“Là Dạ Lục Vương!”

“Dạ Lục Vương từng đi theo Huyền U Cổ Hoàng chinh chiến một trăm ba

mươi bảy tộc, trận chiến nào cũng giết sạch, giết chóc ngập trời, được Nhân

Hoàng sắc phong trấn thủ năm đại vực!”

Mọi người trước điện, không ai bình tĩnh được, vạn dân trong Hoàng Đô sôi

nổi chấn động.

Đây là lần đầu tiên truyền thừa Thiên Vương xuất hiện trong nghìn năm

qua!

Mà người cảm ngộ truyền thừa Thiên Vương không phải thiên kiêu của các

tông môn, mà là Tam hoàng tử tài cao, thông kim bác cổ, tạm giữ chức ở Thái

Học!

Nhìn từ xa, mái tóc của Tam hoàng tử phấp phới trong gió lốc, vẻ ngoài

thanh tú nhưng không thiếu oai hùng, trong đôi mắt hẹp dài lưu chuyển ánh

sáng nên càng thêm thần thái hơn.

Sự thành công của hắn làm các đại thần trước điện lập tức nở nụ cười, càng

có lời khen ngợi truyền ra, ngay cả Nhân Hoàng cũng khẽ gật đầu.

Nhưng mọi chuyện là thật hay giả, là cố ý hay không cố ý thì người ngoài

không biết được.

Nhưng dù thế nào thì Nhân Hoàng gật đầu, lộ ra thái độ là một tín hiệu với

rất nhiều người.

Nhưng khi khí thế của Tam hoàng tử đang nổi bật, tinh cầu Cổ Hoàng lại

chấn động thêm lần nữa. Ở một phương hướng khác, vị trí của vị hoàng tử thứ

tư của Nhân Hoàng, một con rồng cuốn gió ra tám hướng hiện lên, quấy phong

vân, trấn áp tất cả lốc xoáy của Thiên Hậu, bao phủ tất cả bóng người cảm ngộ.

Trở thành cơn gió lốc ngập trời thứ hai trên tinh cầu Cổ Hoàng.

Bên trong gió lốc cũng xuất hiện bóng dáng Thiên Vương viễn cổ. Bóng

dáng ấy đang bước từng bước tới, nhưng bóng dáng cổ xưa này chưa kịp hoàn

toàn hiện lên thì Tứ hoàng tử đang ngồi khoanh chân trong gió lốc đã mở mắt

ra. Đôi mắt hắn lộ ra vẻ quyết đoán, sau đó giơ tay đập một cái vào lồng ngực

của mình.

Dưới cú đập này, máu tươi phun ra và biến thành một cái ô màu máu trước

mặt hắn, bay lên đỉnh đầu, ngăn cách cảm ngộ.

Trong chớp mắt tiếp theo, gió lốc chấn động, bóng dáng Thiên Vương đang

đi tới khựng lại rồi dần dần mờ đi, cuối cùng tan biến cùng với gió lốc.

Cảnh tượng này làm đôi mắt mọi người loé lên tia sáng kỳ lạ, Tam hoàng tử

đang ở trong gió lốc cũng ngóng nhìn, sắc mặt trở nên hơi tệ.

“Vậy mà lại từ bỏ truyền thừa Thiên Vương!”

“Chỉ có một cơ hội cảm ngộ, một khi dung hợp sẽ không thể cảm ngộ thêm

lần nữa. Cách làm của Tứ hoàng tử là chặt đứt trước khi dung hợp, từ đó làm

bản thân mình vẫn còn cơ hội.”

“Vậy là hắn không hài lòng hả? Xem ra mục tiêu của hắn là truyền thừa Đại

Đế, nếu thành công thì xem như có quyết đoán, nhưng nếu thất bại thì đó là ngu

ngốc!”

Hành động của Tứ hoàng tử làm mọi người đều chú ý, có vài đại thần trước

điện nhìn về phía quốc sư.

Tứ hoàng tử là đệ tử thân truyền của quốc sư, liên tưởng đến thái độ vừa rồi

của Nhân Hoàng khi Tam hoàng tử cảm ngộ thành công, vậy thì hành động này

của Tứ hoàng tử ẩn chứa ý tứ sâu xa rồi.

Bầu không khí trước điện hơi dao động, nhưng Hứa Thanh ngồi ở đó vẫn

không chú ý tới những chuyện này như trước, điều hắn chú ý vẫn là lời kêu gọi

trong tinh cầu Cổ Hoàng