Càng có một vài người cười nói với nhau, bình phẩm về thiên kiêu các nhà,
lời nói mang theo khen ngợi.
Bên cạnh Hứa Thanh là một vị ông lão mặc triều phục màu xanh, ông lão
chắp tay với hắn rồi cười ôn hoà.
“Hứa đại nhân, ngươi không đi tham ngộ có chút đáng tiếc, cơ hội này rất
khó có được.”
Hứa Thanh đáp lễ rồi khách sáo trả lời.
“Tư chất của Hứa mỗ có hạn, đúng là rất đáng tiếc.”
Ông lão đó đang định nói chuyện thì đúng lúc này, giọng nói của Nhân
Hoàng truyền đến.
“Các vị, hôm nay không nói quân thần, chỉ nói lời thật lòng, các ngươi cảm
thấy vị hoàng tử nào của trẫm thích hợp làm Thái Tử?”
Lời nói của Nhân Hoàng vừa vang lên, nơi đây lập tức trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Thái Tể nhẹ giọng nói.
“Quốc sư xem hiện tượng thiên văn, trắc khí vận, có thể thử nói xem sao.”
Nhân Hoàng hơi quay đầu nhìn về chỗ trống bên phải.
“Quốc sư, ngươi thấy thế nào?”
Lời nói vừa vang lên, Hứa Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên phải
Nhân Hoàng.
Hư vô nơi đó dao động, một bóng ngươi như ẩn như hiện.
Có đôi lúc, dù đáy lòng đã phán đoán và xác định một số vài chuyện, nhưng
khi nó thật sự xảy ra vẫn khó tránh khỏi làm lòng người nổi lên gợn sóng.
Độ lớn nhỏ của gợn sóng quyết định bởi mức độ quan trọng của chuyện này
với đương sự.
Càng quan trọng thì gợn sóng càng mãnh liệt.
Lúc này, bên phải Nhân Hoàng, nơi trống trải mà ánh mắt hắn nhìn đến, hư
vô nơi đó đang dao động, sau đó là một giọng nói ôn hoà vang lên.
“Trong lòng bệ hạ đã có đáp án, chẳng lẽ lời nói của người ngoài có thể làm
bệ hạ thay đổi suy nghĩ sao?”
Khi giọng nói này vang lên, một bóng dáng cũng dần dần hiện lên bên phải
Nhân Hoàng, thu hút ánh mắt của mọi người.
Bộ đạo bào màu trắng tràn đầy thanh nhã, mái tóc dài màu tím mang đến
cho người ta cảm giác như ma, thân hình cao lớn như chung linh trong phong
vân giữa thiên địa, thay đổi thất thường.
Nghe giọng nói, lại nhìn bóng dáng, khuôn mặt Hứa Thanh không chút cảm
xúc, nhưng tay phải của hắn đã siết chặt lại, siết rất chặt, còn có gân xanh nổi
lên trên bắp tay.
Không cần nhìn mặt, giọng nói này, bóng dáng này… Đã làm hắn xác định
được thân phận của đối phương.
Một tháng trước, sau khi được Hồ Ly Bùn nhắc nhở, hắn đã có phán đoán về
thân phận của quốc sư. Nhưng khi thật sự nhìn thấy, cảm xúc bất ngờ và dao
động vẫn biến thành một cơn gió lốc trong nội tâm hắn.
Hắn không biết vì sao đối phương có thể trở thành quốc sư, hơn nữa còn
xuất hiện công khai ở đây.
Hắn cũng không hiểu rốt cuộc giữa đối phương và Nhân Hoàng tồn tại mối
liên kết hay giao dịch gì.
Hắn chỉ biết rằng, đối phương là người Chúc Chiếu, giết Lục gia, người
đứng sau biến cố quận Phong Hải… Không đội trời chung với mình!
Hắn chỉ biết, đối phương… Là quạ đen mình buộc phải giết chết!
Nhưng bây giờ Hứa Thanh đã không còn là Hứa Thanh của ngày xưa, khi
gặp lại Tử Thanh Thái Tử, cảm xúc của hắn sẽ không tan vỡ, hắn đã có thể giấu
cảm xúc ở trong lòng, không để lộ ra ngoài.
Vì thế, Hứa Thanh hơi rũ mắt xuống hít một hơi thật sâu, cho đến khi bên
tai truyền đến giọng nói của mọi người.
“Bái kiến quốc sư.”
Mọi người ngoài điện sôi nổi cúi đầu, cung kính mở miệng.
Trong Nhân tộc chính thống, tuy quốc sư không có thực quyền nhưng thân
phận cao quý, chỉ đứng dưới Nhân Hoàng và Đại Đế.
Mà lúc này, thấy mọi người bái kiến quốc sư, khoé miệng Nhân Hoàng lộ ra
nụ cười nhạt rồi nhìn về phía tinh cầu Cổ Hoàng.
Còn về quốc sư vừa xuất hiện, hắn xoay người lại để lộ ra chiếc mặt nạ dưới
lớp quần áo.
Đó là một khuôn mặt cười màu trắng có dáng vẻ quỷ dị, nhưng khi đối diện,
mọi người sẽ bản năng bỏ qua sự tồn tại của chiếc mặt nạ này. Bởi vì đôi mắt
của quốc sư có thần hơn người khác rất nhiều, đôi mắt ấy lộng lẫy thu hút mọi
sự chú ý.
Hắn đối diện với quần thần rồi khẽ gật đầu, ánh mắt lần lượt nhìn về phía
từng người, cuối cùng… Dừng ở chỗ Hứa Thanh.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn hắn.
Quốc sư cười.
Hắn có sự kiêu ngạo của mình, cũng có phong cách làm việc của riêng
mình. Chuyện ngày hôm nay, nếu người khác làm quốc sư thì có thể sẽ không lộ
mặt, tiến hành che giấu vì một vài nguyên nhân.
Nhưng hắn là Tử Thanh Thái Tử!
Hắn làm việc không bao giờ che giấu, cũng sẽ không vì một mục đích nào
đó mà làm ảnh hưởng tới hành vi của mình.
Thế nên hắn xuất hiện, còn giơ tay tháo mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt thật
của mình trước mặt quần thần.
Đây là lần đầu tiên quần thần nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Trước đó, người nhìn thấy khuôn mặt của hắn chỉ có Nhân Hoàng, những
người khác vĩnh viễn chỉ nhìn thấy bộ áo bào trắng và một tấm mặt nạ màu
trắng đang mỉm cười.
Bây giờ, khi mặt nạ bị tháo xuống, khuôn mặt hiển lộ trước mặt mọi người
làm nét mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, nội tâm cảm thấy ngạc nhiên và
nghi ngờ.
Thật sự là vì… Khuôn mặt này giống Hứa Thanh đến bảy phần!
Nhưng khuôn mặt của quốc sư trông tái nhợt hơn, lạnh lùng và tà dị hơn
một chút.
Nhưng dường như trong đôi mắt lộng lẫy ấy lại trong veo, không chứa bất
cứ tạp chất nào.
Đôi mày anh tuấn như kiếm trên hai mắt cùng với đôi môi mỏng khẽ mím
lại, đường nét góc cạnh rõ ràng khiến cho quốc sư như bạch long trong thiên
địa, đẹp đẽ đến cực hạn, lại lạnh nhạt đến cực hạn.
Cảnh tượng này làm mọi người đứng ngoài điện đều im lặng, suy nghĩ hiện
lên, bởi vì điểm giống nhau giữa quốc sư và Hứa Thanh không chỉ nằm ở ngoại
hình, mà còn cả bên trong.
Tuy thuật pháp có thể làm được điều này, nhưng hiển nhiên cách làm này
không phù hợp với thân phận quốc sư.
Vì thế… Chỉ có một lời giải thích.
Lời giải thích này làm mọi người rơi vào im lặng, bọn họ nhớ tới cuộc ám
sát trong Hoàng Đô, cũng có người nhìn về phía Nhân Hoàng với ánh mắt mờ
mịt, ý tưởng bên trong không hiện lên trên mặt.
Lúc này, bên phía quốc sư, hắn không quan tâm tới ánh mắt của mọi người
mà nhìn về phía Hứa Thanh, trên mặt lộ ra nụ cười, trong mắt mang theo vẻ ôn
hoà trước sau như một rồi dịu dàng lên tiếng.
“Đệ đệ, lại gặp nhau rồi.”