Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1770: Miếu đường nhân tâm (2)




Ở đây, nhìn từ nét mặt của mỗi người căn bản không thể nhìn ra nội tâm bọn

họ đang nghĩ gì. Nghe bọn họ nói, nghe bọn họ bẩm tấu một loạt sự kiện, từ

trong mỗi một câu nói của bọn họ, Hứa Thanh có thể cảm nhận được cái gì là

từng chữ đều là châu ngọc, cô đọng hữu lực, cùng lúc đó, lời nói còn có thể hiểu

theo nhiều ý nghĩa khác nhau.

“Người có thể xuất hiện ở đây đều là nhân trung long phượng.”

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, chuyện được bẩm tấu trong đại điện đã đề cập

tới ngoại giao, nói tới trận chiến tộc Hắc Thiên. Sau khi một vị đại thần mở

miệng, ánh mắt Hứa Thanh dừng ở bên phải cửa điện phía xa, đó là vị trí của

hoàng tộc.

Nhân số không nhiều lắm, phần lớn là tộc lão trong tộc, còn hoàng tử thì chỉ

có một người, chính là Ninh Viêm.

Hắn thận trọng đứng ở đó, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi phụ thân của mình.

Hứa Thanh nhìn lướt qua rồi thu mắt lại, lúc này, hắn nghe thấy giọng nói

tang thương của Thái Tể.

“Về chuyện của tộc Hắc Thiên ở Hắc Linh đại vực, mời quận thủ quận

Phong Hải Hứa Thanh đưa ra ý kiến.”

Từng ánh mắt lập tức rơi xuống trên người Hứa Thanh. Hắn chậm rãi đứng

lên hành lễ với Nhân Hoàng rồi trầm thấp mở miệng dưới ánh mắt chăm chú

của vô số người.

“Hắc Linh đại vực được chia làm hai phía Nam và Bắc. Hoàng tộc Hắc

Thiên Bắc Vực bị thế lực bên ngoài khống chế, phía Nam do tế ti Hắc Thiên

cầm đầu, Xích Mẫu ngã xuống khiến tế ti Hắc Thiên cũng rơi xuống thần đàn,

mất đi sự chúc phúc của Thần linh. Quận Phong Hải ta đã nạp nơi này vào dưới

trướng, xây dựng lại Thần Điện tín ngưỡng cho tế ti Hắc Thiên.”

Khi Hứa Thanh nói đến đây, trong đại điện có một người trung niên mặc

triều phục màu xanh bỗng bước lên phía trước một bước rồi lên tiếng.

“Xin hỏi Hứa quận thủ, trong Thần Điện được xây dựng lại, căn nguyên tín

ngưỡng của tế ti Hắc Thiên là gì?”

Nét mặt của mọi người trong đại điện đều hơi dao động, nhưng rất nhỏ bé.

Bản thân chuyện tín ngưỡng của tế ti tộc Hắc Thiên là Tử Chủ, chuyện giữa Tử

Chủ và Hứa Thanh không phải bí mật gì lớn, nhưng có vài chuyện thật sự quá

nhạy cảm, không thể nói ngay trước mặt mọi người.

Vì thế, bản thân người đưa ra câu hỏi này ẩn chứa rất nhiều tầng ý nghĩa.

Hứa Thanh nhìn về phía người trung niên này rồi lạnh nhạt lên tiếng, nói ra

bốn chữ:

“Ngươi mất lễ nghi!”

Câu nói này vừa vang lên, người trung niên này liếc nhìn Hứa Thanh một

cái rồi lui về phía sau vài bước, quay về vị trí của mình.

Mỗi người trong đại điện đều có suy nghĩ của riêng mình khi thấy Hứa

Thanh hoá giải, suy đoán về cao nhân chỉ điểm sau lưng hắn.

Bên kia, Thái Tể lại khẽ gật đầu.

“Tướng soái có công, triều phục Thiên Hậu, ngồi bậc thứ nhất. Triệu Thiên

Kỳ, trong lúc Hứa quận thủ nói chuyện, ngươi bước lên cắt ngang không đúng

với lễ nghi cổ, đúng là mất lễ nghi.”

Triệu Thiên Kỳ cúi đầu nói vâng, vẻ mặt không nhìn ra chút thay đổi cảm

xúc nào.

Hứa Thanh không quan tâm tới người này nữa, hắn hành lễ với Nhân Hoàng

rồi ngồi xuống.

Trong lúc đại điện yên tĩnh, trong nhóm đại thần lại có một người bước ra.

Người này cũng mặc triều phục màu xanh, hắn bước ra giữa đại điện, đầu tiên là

hành lễ với Nhân Hoàng, sau đó nhìn về phía Hứa Thanh.

“Hứa quận thủ đã ngồi xuống, ta muốn hỏi, không tính là thất lễ. Xin hỏi

Hứa quận thủ, Thự Quang Chi Dương là bí mật tối cao của tộc ta, tại sao Hứa

quận thủ lại biết được? Có được như thế nào? Còn có mấy cái? Còn nữa, vì sao

lại mang thứ này vào Hoàng Đô, mang vào đại điện hoàng cung?”

Đề tài này cũng rất nhạy cảm, khi giọng nói của người này vang vọng, càng

chứa một tia sát phạt, khiến cho xung quanh tràn ngập bầu không khí túc sát.

Ngay cả đội hộ vệ mặc giáp vàng hai bên cũng cảnh giác theo bản năng.

Hứa Thanh không đứng lên, sau khi im lặng vài phút, hắn bình tĩnh lên

tiếng.

“Thế tử Chủ tể của Tế Nguyệt tặng, có tổng cộng chín cái, khi Hứa mỗ giúp

đỡ giết chết Xích Mẫu đã dùng sáu cái.”

“Vì sao mang vào Hoàng Đô, bởi vì sợ chết.”

Đại thần đưa ra câu hỏi nhìn Hứa Thanh rồi không lên tiếng nữa.

Thái Tể nhìn đối phương, nhìn thì có vẻ những lời này đang gây khó dễ,

nhưng nhìn từ góc độ khác thì cũng đang cho Hứa Thanh cơ hội giải thích.

Hàm ý trong đó có thiện có ác, mỗi người một ý.

Nhưng không liên quan gì đến hắn, vì thế, Thái Tể nhìn về phía Nhân

Hoàng.

Nhân Hoàng nhìn xuống từ trên cao, không nhìn thấy rõ nét mặt, nhưng lại

có khí tức nguy hiểm toả ra từ trên người, khiến cho bầu không khí trong đại

điện càng ngày càng áp lực, cảm giác lạnh như băng lan ra tám hướng.

Cho đến mười mấy nhịp thở sau, giọng nói ẩn chứa uy nghiêm của Nhân

Hoàng mới vang lên.

“Thái Tể, tuyên đọc kết quả cuộc ám sát trong Hoàng Đô.”

Thái Tể cúi đầu, trong lòng biết Nhân Hoàng lựa chọn không truy cứu Hứa

Thanh chuyện về Thự Quang Chi Dương, thái độ này là một tín hiệu làm mọi

người trong đại điện lập tức hiểu ra.

Khi Thái Tể lại ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài điện, ánh mắt của hắn đã trở

nên lạnh băng, giọng nói ẩn chứa sát phạt.

“Dẫn kẻ liên quan và tham gia cuộc ám sát vào!”

Khi giọng nói lạnh nhạt của Thái Tể vang lên, ngoài đại điện truyền tới âm

thanh tuân lệnh.

Rất nhanh sau đó đã có năm thân vệ mặc giáp vàng, khí thế bàng bạc, càng

ẩn chứa sát khí bước vào từ ngoại điện.

Năm người này thoạt nhìn đều còn rất trẻ, nhưng mùi máu tươi trên người

lại cực kỳ nồng nặc. Đặc biệt là trong lúc bước tới, khí tức của bọn họ có chỗ

dung hợp với nhau theo bản năng, hiển nhiên là am hiểu phương pháp liên trận.

Trong tay mỗi người còn xách theo phạm nhân, phạm nhân có nam có nữ,

nét mặt uể oải, cả người toàn là vết thương, nhìn có vẻ đã bị nghiêm hình ép

hỏi, hơn nữa còn bị phế tu vi.

Chỉ một lát sau, năm thân vệ giáp vàng này đã đi tới trước mặt Thái Tể,

thống nhất cúi đầu xuống, ấn phạm nhân trong tay xuống mặt đất