“Tuy tu sĩ không quá coi trọng vẻ ngoài, nhưng… Sao lại có loại dung mạo
yêu nghiệt như thế này cơ chứ? Lão đại là Nhân tộc thật hả?”
Hứa Thanh không để ý tới phản ứng của mọi người, hắn đang cảm thán về
sự thay đổi của tu vi bản thân khi mặc bộ triều phục này.
Tuy hắn chưa từng mặc bộ quần áo nào long trọng như thế, điều này làm nội
tâm hắn hơi mất tự nhiên, nhưng không thể không nói mặc bộ triều phục này rất
thoải mái.
Cứ thế, một giờ sau, sau khi Ninh Viêm thay quần áo hoàng tử của mình,
đoàn người rời khỏi phủ Ninh Viêm và tới hoàng cung.
Bây giờ trời vẫn chưa sáng, vì đã tới mùa thu nên gió đêm thổi qua có hơi
lạnh, nhưng không lạnh đến xương.
Đêm khuya, trên đường có rất ít người. Phải đến nửa tiếng sau, khi ánh sáng
nhạt xuất hiện trên màn trời phía xa, người dậy sớm dần dần nhiều hơn, đoàn
người Hứa Thanh cũng đã thông qua Truyền Tống trận đi tới cầu Thải Hồng sau
lưng pho tượng Chấp Kiếm Đại Đế!
Chỉ khi tới giờ vào triều, đại thần có tư cách mới có thể bước lên cây cầu
này. Ngoài ra, bình thường rất ít người được Nhân Hoàng triệu kiến mới có
được tư cách này.
Vậy nên Tử Huyền và những người khác của quận Phong Hải không thể đi
cùng Hứa Thanh.
Lần này yết kiến là triều hội, vậy nên khi Hứa Thanh và Ninh Viêm xuất
hiện trên cầu, bọn họ cũng nhìn thấy từng bóng người đang đi đằng trước trên
cầu.
Những bóng người đó đều mặc triều phục, có nam có nữ, vẻ mặt tràn đầy uy
nghiêm, dao động tu vi phát ra đều không tệ.
Màu sắc của quần áo phần lớn là màu xanh, thỉnh thoảng xuất hiện màu đỏ,
còn về màu đen… Hứa Thanh nhìn thoáng qua chỉ thấy có bảy người!
Tu vi của bảy người này đều là Quy Hư tầng bốn, có người đi một mình, có
người được những người khác vây quanh, nhìn từ thị giác thì rất là nổi bật.
Khi Hứa Thanh đang quan sát người khác, ánh mắt của bọn họ cũng đang
nhìn về phía hắn. Trong mắt bọn họ, bộ triều phục màu đen của hắn cũng vô
cùng nổi bật.
Nhưng mọi người không thân, nhiều nhất cũng chỉ nhìn chăm chú chứ
không nói gì.
Ánh mắt Hứa Thanh nhìn ra xa hơn, ở tận đầu cầu Thải Hồng bên kia là một
hoàng cung lơ lửng trong hư không!
Khí tức của hoàng cung và tinh cầu Cổ Hoàng sau lưng nó hòa làm một,
cuồn cuộn không có điểm cuối, vô cùng chấn động. Đồng thời, khí thế cũng cực
kỳ to lớn, lóng lánh ánh vàng!
Hứa Thanh vừa nhìn vừa bay trên cầu Thải Hồng, Ninh Viêm theo sát phía
sau. Càng tới gần hoàng cung hắn càng căng thẳng, nhưng sau khi cảm nhận
được sự thong dong của Hứa Thanh, nội tâm hắn cũng vững vàng hơn một chút!
Hai người càng tới gần thì hoàng cung càng hiện lên rõ ràng hơn, có thể
thấy được rường cột chạm trổ, quỳnh lâu ngọc vũ, từng tòa đại điện phức tạp lơ
lửng. Phía trước cánh cổng hoàng cung còn có hai người khổng lồ mặc áo giáp
vàng, tay cầm đại kiếm, ánh mắt sáng ngời nhìn lướt qua tất cả những người
bước vào bên trong.
Khi bóng dáng Hứa Thanh và Ninh Viêm xuất hiện ngoài cổng hoàng cung,
ánh mắt của hai người khổng lồ mặc áo giáp vàng đó rơi xuống, nhưng không
ngăn cản, tùy ý để hai người Hứa Thanh bước vào. Đi qua quảng trường Thừa
Tiên, ngẩng đầu lên nhìn, trên đài cao vạn bước rộng lớn thênh thang là một đại
điện mênh mông.
Lúc này đang có hơn một trăm người đứng trên quảng trường Thừa Tiên và
chờ đợi. Hứa Thanh và Ninh Viêm tới cũng làm người ở đây chú ý.
Một lát sau, mặt trời phía xa nhô lên, đúng lúc này, một giọng nói trang
nghiêm cũng truyền đến từ trên bậc thang cao nhất!
“Chúng công vào triều!”
Giọng nói vang lên, bầu trời quay cuồng, từng con kim long bay ra từ trong
mây mù, bay lượn khắp nơi rồi từng con truyền ra tiếng long ngâm. Càng có
ánh sáng mang theo điềm lành tỏa ra từ tất cả bức tượng trong Hoàng Đô, khiến
cho thiên địa rực rỡ năm màu, cảnh tượng bình yên, tốt lành!
Trên bầu trời quảng trường Thừa Tiên, tất cả tu sĩ Nhân tộc lục tục bay lên
không trung, bay về phía đại điện dựa theo màu sắc của quần áo!
Vì Thiên Vương không cần vào triều nên người mặc triều phục màu đen là
người đầu tiên bay lên không trung, tiếp theo là màu đỏ, rồi đến màu lam, màu
xanh lơ…
Thấy có mấy chục người mặc triều phục màu đen bay ra, Hứa Thanh hít sâu
một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị. Hắn bay qua đài cao và nhìn thấy cánh
cửa đại điện rộng mở, cùng với Nhân Hoàng đang ngồi trên long ỷ phía xa bên
trong cánh cửa.
Giờ này đúng là giờ mặt trời mọc.
Không phải tất cả mặt trời trong đại lục Vọng Cổ đều mọc từ phía Đông,
nhưng ở Hoàng Đô đại vực của Nhân tộc, mặt trời sẽ mọc từ phía Đông. Lúc
này, mặt trời giống như một bếp lò khổng lồ thiêu đốt thiên địa, hình thành một
vùng ánh đỏ, chậm rãi nhô lên.
Nó xé rách bầu trời đêm, chiếu ánh sáng xuống bức tượng Chấp Kiếm Đại
Đế, làm cái bóng Đại Đế bao phủ cầu Thải Hồng, cũng bao phủ hoàng cung.
Nhìn từ xa, trong cái bóng của Đại Đế, quảng trường Thừa Tiên trước đại
điện hoàng cung như tỏa ra khói tím.
Trong làn khói lượn lờ còn có cảm giác mờ ảo, càng có một cái chuông đột
nhiên xuất hiện, treo trên không trung giữa quảng trường vào giây phút đêm tối
biến thành ban ngày.
Đó là chuông Vấn Tiên.
Cái chuông này đến từ thời đại Huyền U Cổ Hoàng và vẫn luôn tồn tại đến
tận bây giờ. Nó nằm giữa âm dương, xuất hiện vào giây phút mặt trời mọc, biến
mất khi mặt trời lặn.
Tác dụng của nó là chứng tâm.
Từ xưa đến nay, nếu có người nghi ngờ lời nói của đại thần thì cần phải gõ
vang chuông Vấn Tiên để chứng minh bản tâm!
Đây là lịch sử thời cổ.
Nhưng khi Huyền Chiến Nhân Hoàng tại vị, chuyện này rất ít khi xảy ra.
Lúc này, những vị đại thần mặc triều phục màu đen, bao gồm cả Hứa Thanh
đã bước vào trong đại điện, ánh vào trong mắt hắn chính là một cung điện rộng
mênh mông.
Cung điện này rộng lớn, có thể chứa mấy nghìn người. Xung quanh là
những cột trụ cao lớn khắc thú điềm lành được sắp xếp chỉnh tề, chống đỡ đại
điện, càng có ánh sáng sáng ngời chiếu rọi đại điện!
Có thể nhìn thấy hai bên là một đội hộ vệ mặc giáp vàng, bọn họ đứng im
không nhúc nhích, cúi đầu tỏ vẻ tôn kính với những đại thần đã đến!
Phía trước là trường đài hình thang có chín bậc, mỗi một bậc đều dài khoảng
mấy trăm trượng, rộng mấy chục trượng, tầng tầng tiến dần lên, cho đến bậc thứ
chín là long ỷ toả ra khí thế bàng bạc.
Lúc này đang có một người đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ