Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1766: Xe chở la bàn, vì nó chững chạc vậy (3)




Cùng thời gian đó, trong Hoàng Đô, thẻ ngọc của những người đến từ quận

Phong Hải dâng thay Hứa Thanh cũng được đưa tới trước mặt Nhân Hoàng.

Thẻ ngọc miêu tả khách quan lại sự kiện này, mang thêm tờ giấy màu đen

đó.

Người chấp kiếm đang đóng quân không được gọi tới phủ, bọn họ vẫn ở bên

ngoài. Nhóm người Hứa Thanh không làm gì cả, chỉ dâng tấu bẩm báo hoàn

chỉnh về việc này.

Dù người đứng sau là ai, có mục đích gì, lựa chọn lần này của quận Phong

Hải là dùng bất biến ứng vạn biến. Nhân Hoàng có hiềm nghi lớn nhất thì…

Dâng tấu lên Nhân Hoàng. Không chỉ có nhóm người Hứa Thanh đang quan sát

thái độ của đối phương, khắp nơi trong Hoàng Đô cũng đều đang quan sát.

Sau khi thẻ ngọc đó được đưa vào hoàng cung một giờ, một giọng nói uy

nghiêm âm đã truyền khắp toàn bộ Hoàng Đô!

“Thượng Huyền Tam cung Chấp Kiếm cung, Ti Luật cung, Đặc Mệnh cung

cùng điều tra, cần phải điều tra ra kết quả trong vòng một tháng!”

Đây là pháp chỉ của Nhân Hoàng!

Pháp chỉ vừa được truyền xuống, trong đại điện ba cung Chấp Kiếm cung,

Ti Luật cung, Đặc Mệnh cung đều bùng nổ ánh sáng, hình thành bóng dáng hư

ảo cao lớn trong thiên địa tỏa ra khí tức khủng bố hành lễ với Nhân Hoàng.

“Tuân chỉ!”

Sau đó, còn có một viên Thánh đan đến từ hoàng cung được đưa đến phủ

của Ninh Viêm. Viên đan dược này lóng lánh, tràn ngập mùi thơm lạ lùng, thậm

chí bình đựng viên đan được này cũng không hề tầm thường mà được làm từ

xương.

“Hoàn Thiên Tiên đan.”

Vừa nhìn thấy viên đan được này, Ninh Viêm đã ngạc nhiên hô to!

“Trong hoàng cung cũng không có nhiều, nghe nói vì một vài nguyên liệu

chính của viên đan được này đã tuyệt chủng ở Vọng Cổ, bây giờ chỉ mỗi Thánh

địa mới có… Hiệu quả chữa thương của loại đan dược này vô cùng đáng sợ, có

tác dụng với cả vết thương của Thiên Vương.”

“Viên đan này của ngươi giá trị vô hạn!”

Đội trưởng nhìn chằm chằm, khẽ liếm môi theo bản năng. Hứa Thanh vươn

tay cầm lấy viên đan dược này, sau khi cẩn thận quan sát, trong lòng cũng xuất

hiện dao động!

Dựa vào hiểu biết về dược đạo của hắn, viên đan dược này cực kỳ không

tầm thường, hơn nữa trước giờ chưa từng nghe nói đến cách luyện chế này.

Điều đáng sợ hơn là… Khi viên đan được này vừa được lấy ra, dị chất loãng

xung quanh lập tức bị áp chế!

Thậm chí thần nguyên trong cơ thể Hứa Thanh cũng đều tăng tốc độ chuyển

động!

“Bên trong ẩn chứa một vài thành phần bí mật!”

Hứa Thanh như đang suy nghĩ điều gì đó, hắn cất viên đan dược đi trong

ánh mắt trông mong của Đội trưởng!

Đội trưởng nhìn chằm chằm, đáy lòng bắt đầu suy nghĩ xem nên dùng cách

gì để lừa được viên đan dược này… Nhưng hắn lại cảm thấy rất khó, vì thế

đành thở dài, thầm than bây giờ Tiểu A Thanh thông minh hơn rồi, không dễ bị

lừa!

Thời gian tiếp theo, pháp chỉ của Nhân Hoàng phát huy tác dụng, ba cung

Chấp Kiếm cung, Ti Luật cung và Đặc Mệnh cung rất để tâm điều tra chuyện

ám sát!

Thậm chí còn đi tới Quỷ Vực U tông!

Nhất thời, bầu không khí của Hoàng Đô cũng trở nên căng thẳng, đám đạo

chích không liên quan gì đến chuyện này cũng đều run bần bật.

Dưới sự điều tra như vậy, đương nhiên cũng tìm thấy manh mối, nhưng Hứa

Thanh không quan tâm.

Nửa tháng sau, “vết thương” của hắn đã khôi phục, lần đầu xuất hiện trước

mặt mọi người là ra ngoài với Tử Huyền!

Sau khi Hứa Thanh bị ám sát, Tử Huyền đã không còn ra ngoài điều tra

thanh đăng nữa mà làm bạn bên cạnh hắn. Bây giờ vết thương của hắn đã khỏi

cũng vẫn như vậy.

Thế nên những ngày sau đó, mỗi lần Hứa Thanh ra ngoài đều đi cùng Tử

Huyền. Hai người bọn họ đi khắp Hoàng Đô, đôi khi Tử Huyền sẽ dừng lại ở

một vài nơi, cảm ứng phương hướng của chiếc đèn đó.

“Tổng cộng có chín vị trí tồn tại dao dộng của chiếc đèn đó, trong đó có ba

chỗ ở hoàng cung, hai chỗ dưới mặt đất, nhưng đều ở trên tinh cầu Cổ Hoàng!”

“Còn vị trí cụ thể, ta cần một vài đồ vật phụ trợ mới có thể kiểm tra chính

xác được!”

“Hứa Thanh, trong số những đồ vật phụ trợ, ta có thể tự luyện chế dụng cụ,

nhưng còn cần một viên Huyết đan đặc biệt được luyện chế từ máu của ta để

kích phát!”

Tử Huyền nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh gật đầu.

“Ta luyện giúp ngươi!”

Vậy là sau khi cảm ứng xong, hai người mua được không ít tài liệu trong

Hoàng Đô, sau đó trở về phủ của Ninh Viêm, một người luyện khí, một người

luyện đan.

Vì phương pháp luyện chế Huyết đan rất đặc biệt nên không thể xong trong

một lần, cần phải có lò luyện đan làm vật dẫn, cùng lúc đó, cứ cách một khoảng

thời gian lại phải căn cứ vào mức độ cô đọng của Huyết đan, thêm tu vi và

những dược thảo khác vào.

Hứa Thanh rất để ý tới chuyện này, tuỳ ý để thời gian trôi đi. Nửa tháng

nhanh chóng trôi qua, khi chỉ mấy ngày nữa là luyện thành Huyết đan, một pháp

chỉ đến từ pháp hoàng cung đã truyền xuống phủ của Ninh Viêm.

Nội dung của pháp chỉ này tác động khắp nơi, bởi vì… Cuối cùng Nhân

Hoàng cũng triệu kiến.

“Triệu Hứa Thanh của Thánh Lan đại vực yết kiến.”

“Triệu Thập Nhị hoàng tử Cổ Việt Ninh Viêm yết kiến.”

Thời gian yết kiến là giờ mặt trời mọc, chỉ còn ba giờ nữa!

Đối với Nhân tộc, gặp Nhân Hoàng là việc vô cùng long trọng. Hơn nữa,

Nhân tộc vô cùng chú trọng lễ nghi, mỗi một hoàn cảnh đều có một loại lễ nghi,

vào hoàng cung gặp Nhân Hoàng cũng vậy.

Vì thế, thứ được đưa tới cùng thánh chỉ còn có một bộ triều phục dành riêng

cho Hứa Thanh.

Bộ triều phục này cực kỳ phức tạp, bên trên có rất nhiều hoa văn, thêu

huyền long ngũ trảo, càng có ấn ký phù văn. Từ đầu đến chân, từ to đến nhỏ có

hơn một trăm món, nếu không biết cách mặc thì rất khó để ăn mặc chỉnh tề!

Khi nhìn thấy bộ triều phục này, nhóm người Lý Vân Sơn và Khổng Tường

Long đều trở nên ngơ ngác.

Bọn họ không biết cách mặc bộ triều phục này, chỉ có thể cảm nhận được

mỗi món đều không tầm thường.

Nhìn thấy những món quần áo này, dù Đội trưởng đã trải qua rất nhiều đời

cũng phải trợn to mắt, có hơi mờ mịt. Nhưng hắn có thể cảm nhận được, bảo

quang ẩn chứa trong bộ quần áo này vượt qua bảo quang ẩn chứa trong bộ quần

áo của U Tinh năm đó quá nhiều.

Bên trên có tiên khí lượn lờ, ám quang loé lên, kết hợp với nhau làm cho bộ

triều phục này giống như một pháp bảo di động.

“Đúng là giàu!”

Đội trưởng liếm môi, trông có vẻ rất là hâm mộ, đáy lòng suy nghĩ mình

cũng phải may một bộ mới được, nếu không thì mặt mũi của đại sư huynh sẽ bị

mất hết.