Cùng lúc câu nói phải mà như không phải lời nói này truyền ra, không đợi
hắn nói xong, Hứa Thanh không chần chờ chút nào, mà lập tức xông ra, khí thế
kinh khủng, bay thẳng đến người giấy.
Nét mặt người giấy vẫn như thường, thân thể đổ về phía, trực tiếp nằm trên
lá bùa, nháy mắt dung thành một thể với nó, miệng vẫn còn nói tiếp.
“... Sơn hải tinh thần trong tay ta, ta làm ánh sáng tức thì sáng, bóng tối tức
thì tối, chú nhanh như pháp lệnh!”
Trong chớp mắt Hứa Thanh lao đến, âm thanh tiêu tan, mà giờ phút này lá
bùa phố dài kịch liệt quay cuồng, hai đầu trước sau đồng thời bùng nổ, gấp gáp
xoắn tới phía Hứa Thanh.
Như nhấc lên sóng lớn, tràn ra uy áp đáng sợ.
Mắt thấy như vậy, Hứa Thanh nâng tay phải lên, nhấn mạnh một cái về phía
mặt đất.
Thời khắc đập vào mặt nước, mảnh không gian này lay động kịch liệt, hết
thảy xung quanh đều đang mục nát, đều đang bị xâm nhập.
Nước hồ trong chốc lát đã trở thành màu đen, quy tắc của nơi này cũng lập
tức bị cưỡng ép ô nhiễm.
Hết thảy, hết thảy đều trở thành một bộ phận của Độc Cấm, bị Hứa Thanh
điều khiển, cùng nhau bùng nổ, vòng xoáy trên bầu trời không gian này cũng
giáng lâm vào lúc này, giao hòa cùng sương mù Độc Cấm, hung hăng trấn áp về
phía lá bùa có kích cỡ bằng phố dài này.
Tiếng nổ ầm ầm như tiếng chuông lớn, vang vọng bát phương, càng có âm
thanh mặt gương vỡ vụn vang vọng. Ngăn cách đến từ phong ấn Âm Dương
Thủy Sát trực tiếp sụp đổ.
Thế giới trong mắt Hứa Thanh cũng khôi phục như thường vào thời khắc
này.
Phố dài, vẫn là phố dài.
Nước mưa, còn đang rơi xuống.
Chỉ có từng mảnh từng mảnh tiền giấy màu đen rơi xuống từ trên trời, phá
thành mảnh nhỏ hòa tan trong nước mưa. Trong đó có một mảnh bị Hứa Thanh
nâng tay tiếp lấy.
Thân thể của hắn cũng khôi phục vào lúc này. Khoảnh khắc giải trừ hình
thái Thần linh, máu tươi tràn ra từ khóe miệng Hứa Thanh.
Mà giờ phút này nơi xa truyền đến tiếng rít, loại chuyện đấu pháp này phát
sinh ở bên trong Hoàng Đô, cứ việc có thuật pháp giấu trời che lấp, thế nhưng
rất khó lâu dài, bây giờ đã bị phát hiện.
Hứa Thanh không hề động, hắn vẫn cảnh giác như cũ, nhìn về phía trước,
đồng thời lấy ra thẻ ngọc, bắt đầu truyền âm.
Rất nhanh, từng bóng dáng xuất hiện, họ đều là người chấp kiếm. Bọn họ là
người tuần tra nơi đây, cho nên chạy tới đầu tiên. Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh
cùng tiền giấy màu đen rơi xuống xung quanh, cả đám đều thay đổi nét mặt,
nhìn nhau rồi, đều biết đây là đại sự!
Dù sao nơi này là Hoàng Đô, phát sinh chuyện ám sát ở đây, việc này cực kỳ
nghiêm trọng. Đặc biệt, đối tượng ám sát lại là Hứa Thanh!
Như vậy chuyện này lại càng ác liệt.
Thế là bọn họ lập tức bắt đầu tìm kiếm vết tích ở nơi này.
Thời gian không qua bao lâu, hai dải cầu vồng cấp tốc bay tới từ phương
hướng khác nhau, sau khi xuất hiện trên con phố dài này, thì đi thẳng đến chỗ
Hứa Thanh.
Một người là Tử Huyền, một người là Lý Vân Sơn.
Nhìn thấy hai người, đáy lòng Hứa Thanh nhẹ nhàng thở ra.
Lý Vân Sơn xem xét xung quanh, sắc mặt âm trầm. Nét mặt Tử Huyền ẩn
chứa sự phẫn. Sau khi đi tới xác nhận Hứa Thanh không có trở ngại, nét mặt
nàng mới hòa hoãn một chút. Lý Vân Sơn vừa muốn mở miệng, Hứa Thanh đã
lắc đầu.
“Trở về rồi nói.”
Lý Vân Sơn gật đầu, thế là dưới sự hộ tống của bọn họ, Hứa Thanh bay
nhanh rời đi, một đường an toàn, trở lại phủ đệ của Ninh Viêm.
Thời khắc trở về, trong phủ đệ đề phòng sâm nghiêm, Đội trưởng biến mất
vài ngày cũng đã trở lại, nét mặt mang vẻ nghiêm nghị, cùng Tử Huyền và Lý
Vân Sơn, nhìn về phía Hứa Thanh.
“Đây là một cái bẫy đã được bố trí trước đó.”
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
“Mạnh Vân Bạch mời ta tiến về Hồng Trần lâu, hắn biết hành tung của ta, là
một trong số những người hiềm nghi.”
“Trong Hồng Trần lâu, Đế tử Tinh Đế Cực Thượng tông từng có mâu thuẫn
không rõ ràng với ta, hắn cũng có thể là một trong số những người hiềm nghi.”
“Còn có hết thảy người ta gặp được chuyến này, bao gồm cả Hoàng Khôn,
đều có hiềm nghi.”
“Nhưng đây đều là bề ngoài, trong âm thầm có lẽ còn có phương khác, xuất
phát từ mục đích khác biệt, đi chuyện ám sát, ví dụ như Thất hoàng tử đã có
động cơ.”
“Thích khách là người giấy màu đen, không có sinh mệnh, càng giống như
hóa thân, tu vi không phải Linh Tàng, mà là Quy Hư...”
“Còn có, thuật pháp của hắn tự xưng là đạo chú, ẩn chứa cảm giác của Quỷ
vực, nhưng lại quá rõ ràng, có hiềm nghi giá họa.”
“Mặt khác, cuộc ám sát này còn có mấy điểm đáng ngờ. Một, vị nào dám
ám sát ta tại Hoàng Đô, nếu ta tử vong, cũng không phải là chuyện tốt đối với
các phương Hoàng Đô, nhưng các phương rõ ràng lại phát hiện chậm.”
“Hai, người ám sát nhìn như mạnh mẽ, nhưng y theo sự hiểu rõ của các
phương về ta, biết rõ ta có Thự Quang Chi Dương, càng có một hệ liệt chiến
tích, không nên chỉ xuất động thích khách như vậy.”
“Ba, trong lúc giao chiến, ta có một loại dự cảm, đối phương càng giống
như tử sĩ, muốn để ta tự bạo Thự Quang Chi Dương, nhưng cảm giác này rất
khó phân biệt có phải là đối phương cố ý tạo thành cho ta, làm lộn xộn suy nghĩ
hay koong.”
...
Sau khi Hứa Thanh nói ra toàn bộ chi tiết và điểm đáng ngờ của mình đối
với cuộc ám sát này, hắn nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay có một mảnh giấy
màu đen.
“Cuối cùng, cuộc ám sát này cho ta cảm giác, không phải thật sự vì giết ta,
mà là muốn dùng biện pháp này, khiến ta biến thành một quân cờ, đi ra một
bước mà người sau lưng muốn.”
Hứa Thanh nói xong, mọi người im lặng suy tư!
Tuy bọn họ không tận mắt nhìn thấy cuộc ám sát này, nhưng dưới sự miêu tả
của Hứa Thanh, bản chất của cuộc ám sát này đã hiện ra. Đặc biệt là mấy người
hiềm nghi theo như lời nói của hắn, nhìn thế nào cũng thấy không đúng!
“Loại thế lực gì mới có thể ám sát trong Hoàng Đô, hơn nữa còn làm trận
pháp ở khắp nơi và trong Hoàng Đô bị che lấp, khó có thể phát hiện ra. Hoặc có
thể nói, thế lực thế nào mới có thể làm cho mọi thứ trong Hoàng Đô đều trở nên
trầm lặng và chậm chạp như thế!”
Đội trưởng đột nhiên lên tiếng!
Hứa Thanh không nói gì, Tử Huyền và Lý Vân Sơn nhìn về phía hoàng
cung!
Trong toàn bộ Hoàng Đô, người đầu tiên có thể làm được điều này là Nhân
Hoàng, thế lực làm Nhân Hoàng phải kiêng kỵ hoặc là Chấp Kiếm Đại Đế.