“Thập hoàng tử này có lẽ không ăn hại như người bên ngoài thấy…”
Sau khi bước ra khỏi phủ hoàng tử, Hứa Thanh nhớ lại cảnh lúc trước, từ lúc
cửa lớn bị đập nát, còn có yến hội giống như cố ý chuẩn bị kia, và cả sự kiêu
ngạo cho nên lấy túi trữ vật ra.
Tất cả những điều này bề ngoài trông như mình phách lối, còn Thập hoàng
tử hành sự ngang ngược, nhưng theo kết cục, từng chuyện đều chứa đựng ý
nghĩa sâu xa.
Nhưng mà rất nhiều lúc không thể thông qua một chuyện đã tiến hành phán
đoán cuối cùng, Thập hoàng tử này có phải có lòng thật hay không, vẫn phải
xem hành vi sau này.
Xem ra đây cũng là nguyên nhân Thập hoàng tử kia lựa chọn làm như vậy,
hắn không lo bị người khác ngoài Hứa Thanh và Ninh Viêm nhìn ra vấn đề, bởi
vì tác dụng của ngôn từ là có thể thay đổi dụng ý tùy ý.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, Ninh Viêm ở bên cạnh lộ vẻ do dự trong
mắt. Đều là hoàng tử, tất nhiên Ninh Viêm cũng không phải người ngu dốt, bây
giờ hắn đã nhìn ra đầu mối, thế là nhìn về phía Hứa Thanh theo bản năng.
Hứa Thanh khẽ gật đầu, trở về phủ đệ với Ninh Viêm.
Còn túi trữ vật kia, sau khi về đến phủ đệ Ninh Viêm đã mở ra ngay trước
mặt Hứa Thanh trong từ đường của phủ đệ, bên trong chỉ có một món đồ vật.
Đó là một cuộn tranh.
Hình như nó rất khó đặt vào trong túi trữ vật một cách bình thường, quá
trình lấy ra hơi chậm chạp, cần phải cẩn thận, nếu không túi trữ vật sẽ bị hỏng,
khiến cuộn tranh này xói mòn trong khe hở không gian.
Bản thân cuộn tranh được nguyên liệu đặc biệt bao bọc, thậm chí ngay cả túi
trữ vật này cũng là đặc chế, chỉ có như vậy mới có thể miễn cưỡng đặt nó trong
túi trữ vật.
Bởi vậy có thể thấy Thập hoàng tử cũng có lòng rồi, sự chuẩn bị như vậy
cũng cần rất nhiều tinh lực và thời gian mới có thể hoàn thành.
Đây cũng là nguyên nhân ban đầu Ninh Viêm vội vàng rời đi, không thể
mang theo vật này bên mình.
Giây phút lấy ra cuộn tranh, cơ thể Ninh Viêm hơi run rẩy, hắn nhẹ nhàng
vuốt ve cuộn tranh, trong mắt hiện ra vẻ hồi ức, lúc lâu sau mới mở nó ra, treo ở
trên từ đường.
Đó là tranh chân dung của một nữ tử.
Người mặc váy dài màu lam đơn giản, rất tao nhã, trên tóc cũng không có
đồ trang sức gì, tướng mạo thanh tú, mặt mày chứa vẻ xảo quyệt, khóe miệng
hơi cong, trong nụ cười toát lên chút vui đùa.
Trông tướng mạo, nàng không phải tuyệt mỹ, có quá nhiều người đẹp hơn
nàng, nhưng không thể không nói, đây là một nữ nhân rất có cá tính, trong mắt
như có ánh sáng, xuyên qua tranh chân dung cũng có thể cảm nhận được tính
cách hoạt bát của nàng.
Nhìn tranh chân dung, trong lòng Ninh Viêm thương cảm, yên lặng tiến lên,
thắp nén hương trước tranh chân dung này, tế bái mẹ hắn.
Vẻ mặt Hứa Thanh nghiêm túc, cũng tiến lên thắp hương tế bái mẹ của Ninh
Viêm. Hắn ngắm nhìn nữ tử trong tranh chân dung, vẻ mặt đột nhiên khẽ động,
ánh mắt rơi trên mắt của mẹ Ninh Viêm.
Tranh này không biết sinh ra từ tay của người nào, trông rất sinh động,
không những vẽ ra đồng tử, thậm chí vật phản chiếu trong đồng tử cũng được
vẽ ra.
Tuy hơi mơ hồ, nhìn không rõ, nhưng trông đường viền, trong đồng tử của
tranh chân dung kia giống như phản chiếu một tế đàn… nhưng nhìn kỹ hình như
lại không giống, chỉ là một lầu các.
Cụ thể thế nào thì không nhìn ra.
Hứa Thanh trầm ngâm, đặt chuyện này trong lòng, nhìn Ninh Viêm ở bên
cạnh, hắn chú ý ánh mắt của đối phương mang vẻ tưởng niệm nhìn tranh chân
dung.
Theo cảm nhận giống như vậy trước kia của mình, Hứa Thanh biết lúc này
có thể Ninh Viêm cần ở một mình hơn.
Thế là hắn không quấy rầy, lặng lẽ rời khỏi từ đường, đi trong phủ hoàng tử
này, Hứa Thanh thi thoảng có thể thấy người chấp kiếm theo hắn từ quận Phong
Hải đến đây, đang tuần tra.
Ngoài bọn họ ra, cả đình viện rất trống.
Gió nhẹ thổi tới, chuông treo dưới mái hiên vang lên tiếng trong trẻo, rất kỳ
ảo.
Cảm giác trống trải của hoàn cảnh xung quanh cũng trở nên rõ ràng hơn
trong tiếng chuông này.
Tử Huyền chưa trở về, Đội trưởng cũng vậy, sau khi hai bọn họ đến Hoàng
Đô, mỗi người có việc của mình, còn Khổng Tường Long thì đến chỗ Lý Vân
Sơn thăm hỏi.
Thế là lúc này trong cả đình viện, ngoài Ninh Viêm ra, chỉ còn lại Hứa
Thanh và Ngô Kiếm Vu.
Ở phía xa, đang có tiếng ngâm thơ của Ngô Kiếm Vu bay bổng theo gió theo
chuông từ phía hồ nước.
“Thủy thiên loạn sắc trần bất khởi, hoàng đô phần thiêu nhất cẩm lý!”
(Trời nước loạn màu bụi không bay nổi, Hoàng Đô đốt cháy một con cá
chép)
“Thơ hay, thơ hay!”
Câu đầu tiên là tiếng của Ngô Kiếm Vu, câu thứ hai là lời khen ngợi của
Anh Vũ.
Hứa Thanh quét thần niệm qua, Ngô Kiếm Vu đang ngồi bên cạnh hồ nước,
nhìn chằm chằm mặt hồ trầm ngâm suy nghĩ, thi thoảng nói ra vài câu thơ từ,
còn Anh Vũ ở bên cạnh ngoài khen hay ra, còn có công việc mới.
Đó chính là ghi chép.
Ghi chép lại thở từ của Ngô Kiếm Vu vào trong thẻ ngọc, đề phòng lúc Ngô
Kiếm Vu cần dùng tới.
Thấy hai người này chơi vui vẻ, Hứa Thanh dứt khoát ngồi xếp bằng trên
ghế đá của đình viện, cảm nhận ngọn gió xung quanh, nghe tiếng chuông bên
tai, tim hắn từ từ càng bình tĩnh hơn.
Chải chuốt lại thông tin bản thân biết, đồng thời hắn cũng hiểu, e rằng hắn
sẽ phải ở lại trong Hoàng Đô này một thời gian.
Bởi vì cho đến bây giờ, Nhân Hoàng vẫn chưa triệu kiến.
Hứa Thanh không vội, sau khi chải chuốt suy tư, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu
tu hành.
Mức độ nồng đậm của linh khí ở Hoàng Đô của Nhân tộc vượt qua quận
Phong Hải quá nhiều, mặc dù dị chất ở đây không phải là không có, nhưng
lượng rất ít, điều này đối với kẻ phàm tục tức là tuổi thọ gần như bình thường.
Đối với tu sĩ, tốc độ tu vi cũng càng nhanh hơn thế giới bên ngoài, khả năng
thân thể dị biến cũng giảm đến vô hạn.
Cho nên Hứa Thanh không lãng phí điều kiện ở đây, chìm đắm trong tu
hành.
Bây giờ hắn đã mở ba tòa thần tàng, nhưng vẫn chưa có manh mối đối với
cái thứ tư, đây là điều tương lai hắn cần suy nghĩ, ngoài ra còn có một trọng
điểm, đó chính là hình thái thần linh.
Mặc dù Hứa Thanh có thể chống đỡ hình thái thần linh của thần tàng thứ
nhất, nhưng hình thái thần linh tầng thứ hai cần huyết nhục Xích Mẫu để cung
cấp dinh dưỡng, loại tiêu hao này trong thời gian ngắn còn được, nhưng không
thể lâu dài