Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1751: Chấp Kiếm Đại Đế (2)




Huyền Chiến đăng cơ, Đại Đế khôi phục.

Đã cách nhiều năm, Hứa Thanh đến đây, Đại Đế lại khôi phục lần nữa…

Ở Quan Thiên Các trong hoàng cung, mặt Nhân Hoàng không có cảm xúc,

không nhìn về phía thế giới bên ngoài, mà là nhìn chằm chằm bàn cờ trước mặt,

trong tay hắn cầm một quân cờ trắng, nhẹ nhàng đặt xuống.

“Bệ hạ, ta đã trả lời câu hỏi của ngươi, nhưng ngươi vẫn chưa nói cho ta biết

năm đó lúc ngươi đăng cơ, Chấp Kiếm Đại Đế đã nói gì với ngươi?”

Đối diện bàn cờ, quốc sư mỉm cười, đặt quân cờ đen xuống.

Nhân Hoàng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn quốc sư, thản nhiên nói:

“Đại Đế nói với ta, hắn rất tiếc vì chuyện của Tử Thanh Thái Tử năm đó,

bảo trẫm nếu như kiếp này có thể gặp được, thì phải đưa xương cốt bị Kính Vân

lấy đi chôn cùng kia trở về.”

“Không phải ngươi nhận được rồi à?”

Nhân Hoàng hời hợt, nhưng từng chữ đều chứa ý nghĩ sâu xa.

Quốc sư im lặng, lúc lâu sau trên mặt lại nở nụ cười.

“Kiếp này gặp được người như bệ hạ, chắc chắn sẽ không cô đơn.”

Nhân Hoàng làm lơ, cầm một quân cờ trắng lên, vừa định đặt xuống, nhưng

đúng lúc này, một tiếng nói cuồn cuộn vang vọng khắp trời đất Đô thành.

“Tiểu hữu, đến Chấp Kiếm cung, ta đang chờ ngươi ở đây.”

Tiếng nói này vừa ra, bàn tay cầm quân cờ của Nhân Hoàng khựng lại, chậm

rãi ngẩng đầu.

Ánh mắt quốc sư đối diện hắn lóe sáng, cũng quay đầu.

Đáy lòng chúng sinh Đô thành, đáy lòng tất cả cường giả, lại dao động kịch

liệt lần nữa.

Đó là tiếng nói của Chấp Kiếm Đại Đế, Đại Đế khôi phục và triệu kiến, ý

nghĩa không giống nhau.

Nhất là Chấp Kiếm cung, trên từ cung chủ, dưới đến người chấp kiếm bình

thường, không ai không thay đổi sắc mặt.

Dưới tượng Chấp Kiếm Đại Đế, Hứa Thanh ngẩng đầu lên, nhìn tượng Đại

Đế, trong lòng sóng dậy vô tận. Rất lâu, hắn hít thở sâu, lại bái một lần nữa, rồi

đứng dậy đi về phía Chấp Kiếm cung.

Chỗ của Chấp Kiếm cung, Hứa Thanh từng thấy trên con đường lúc trước

nên biết phương hướng. Sau khi thấy Hứa Thanh, tất cả người chấp kiếm tuần

tra trên đường cũng đều hành lễ của người chấp kiếm, dẫn đường cho hắn.

Hứa Thanh cũng là người chấp kiếm.

Cứ như vậy, hắn đi thẳng về phía trước, mãi đến một canh giờ sau, một khu

kiến trúc đặc biệt đập vào trong mắt của Hứa Thanh.

Đó là một cụm cung điện, dáng vẻ tổng thể giống như hai thanh đại kiếm.

Một thanh đặt dưới mặt đất, một thanh mũi cắm vào mặt đất dựng đứng.

Phạm vi rất lớn, đủ để dung nạp mấy trăm vạn người, nơi này chính là…

tổng bộ của Chấp Kiếm cung trong Thượng Huyền ngũ bộ Nhân tộc.

Lúc Hứa Thanh đến đây, người chấp kiếm đóng giữ ở ngoài tổng bộ Chấp

Kiếm cung, đa số đều chờ đợi ở bên ngoài, cung chủ Chấp Kiếm cung thế hệ

này, đồng thời cũng là một trong số các Thiên Vương, Chu Hằng Chi cũng đứng

ở đó.

Đối với sự triệu kiến của Đại Đế, Chấp Kiếm cung trước giờ luôn tuân thủ

quy củ nghiêm khắc, trên dưới đều không dám có chút chậm trễ nào.

Trong đám người, còn có một bóng người từng gặp Hứa Thanh, hắn là

Hoàng Khôn trong yến tiệc của Thất hoàng tử ban đầu. Hôm đó Thất hoàng tử

giới thiệu từng nói, lão tổ gia tộc Hoàng Khôn là đại chấp sự của Chấp Kiếm

cung.

Lúc này, trong lòng Hoàng Khôn sóng lớn cuồn cuộn, hắn là đã người từng

gặp Hứa Thanh trong số cực ít người ở Hoàng Đô, hắn cảm thấy không thể tin

nổi chuyện xảy ra sau đó ở Thánh Lan đại vực.

Nhất là Đại Đế khôi phục, cả cung nặng nề, càng khiến hắn cảm nhận được

sự chênh lệch mãnh liệt.

Năm đó, mọi người ngồi cùng nhau, trong lòng hắn tồn tại thái độ nhất định,

dù sao khi đó theo hắn thấy, Hứa Thanh chỉ là một người chấp kiếm ở vùng đất

xa xôi thôi, cho dù có thân phận đặc biệt ở quận Phong Hải, nhưng không có

liên quan gì tới hắn.

Còn tương lai có thể trưởng thành thật hay không, thì đó là chuyện chưa biết

được.

Nhưng bây giờ… hắn nhìn đồng liêu xung quanh, đáy lòng thở dài.

Bây giờ hắn chỉ có thể cùng với vô số người, ngóng nhìn bóng dáng kia từ

phía xa bước tới.

Hứa Thanh không để ý đến Hoàng Khôn, lúc này tâm trạng hắn kích động,

tuy cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, nhưng vì sự kính trọng đối với Đại Đế,

cảm giác hành hương kia vô cùng mãnh liệt.

Cho nên lúc thấy rất nhiều người chấp kiếm của Chấp Kiếm cung và bên

ngoài, bước chân Hứa Thanh khựng lại, hắn cởi áo dài màu xanh của mình ra,

lấy đạo bào người chấp kiếm trong túi trữ vật ra, mặc lên người.

Sau khi Hứa Thanh mặc đạo bào màu trắng giống hệt với mọi người, đứng ở

đó, đã trở thành một chỉnh thể với tất cả mọi người xung quanh.

Ánh mắt của vô số người chấp kiếm cũng trở nên hơi khác biệt, ngay cả

cung chủ và cao tầng của Chấp Kiếm cung cũng đều khẽ gật đầu.

Hứa Thanh hít thở sâu, nhấc chân bước về phía trước, đến trước cung điện

dưới ánh mắt của tất cả người chấp kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị, hành lễ chấp

kiếm với cung chủ Chấp Kiếm cung đứng ở đó.

“Theo lời triệu của Đại Đế, người chấp kiếm Hứa Thanh, đến đây diện

thánh.”

Cung chủ Chấp Kiếm cung Chu Hằng Chi là người trung niên, hắn nhìn

Hứa Thanh với vẻ mặt nghiêm túc, rất lâu mới gật đầu.

“Vào trong đi.”

Dứt lời, tay phải của hắn nâng lên vung ra, cửa lớn cung điện phía sau lập

tức biến thành một xoáy nước, kiếm khí lượn lờ bên trong, khiến Đế Kiếm của

tất cả người chấp kiếm truyền ra cộng hưởng.

Hứa Thanh nghiêm nghị đi về phía xoáy nước, giây phút bước vào xoáy

nước, hắn không xuất hiện trong cửa lớn đại điện, mà là đã đến một cấm địa tối

mật của Chấp Kiếm cung.

Đó là một hầm đất, bên trong bày trí đơn giản, chỉ có một tế đàn, trên tế đàn

có một người khô héo đang ngồi xếp bằng.

Người này già nua, khô héo, giống xác khô vậy, toát ra cảm giác khô héo

nồng đậm, chỉ có chỗ trái tim thỉnh thoảng đập lên, còn có một sức sống.

Trên người hắn có vết thương đếm không xuể, chi chít, nhìn thấy mà giật

mình.

Đó là vết thương để lại vì bảo vệ Nhân tộc vô số năm nay.

Mỗi một vết đều mang theo thần uy, đều là vết thương Thần Linh.

Hắn chính là phân thân của Chấp Kiếm Đại Đế, cũng là một Đại Đế cuối

cùng trong lịch sử Nhân tộc, càng là… Đại Đế duy nhất chưa rời đi, đến nay

vẫn đang bảo vệ Nhân tộc!

Hứa Thanh nhìn Đại Đế, nhìn những vết thương kia, sự kính trọng trong

lòng hắn càng mãnh liệt hơn, quỳ xuống bái một cái.

Hai mắt nhắm lại của Đại Đế từ từ mở ra.