Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1742: Đệ nhất vực Vọng Cổ đã từng (2)




“Cho đến mấy năm sau, ta nhận được thánh chỉ của phụ hoàng, hắn bảo ta

tới quận Phong Hải, tới đó mai danh ẩn tích, sau đó âm thầm ghi chép mọi thứ.”

“Sau đó ta đã gặp lão đại ngươi.”

Ninh Viêm nhìn Hứa Thanh, dưới ánh trăng, giữa cánh đồng bát ngát, hắn

thổ lộ những lời hắn chưa bao giờ nói với người ngoài, trong lúc chưa phát giác

ra, Hứa Thanh càng ngày càng giống ca ca trong cảm nhận của hắn.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn trời cao, không ai biết hắn nghĩ tới ai… Một lúc

lâu sau hắn nhấc tay xoa mái tóc Ninh Viêm.

“Sau khi tới Hoàng Đô, nếu không vui thì chúng ta cùng nhau về quận

Phong Hải.”

“Ừm!” Ninh Viêm dùng sức gật đầu.

Hứa Thanh cười, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Dưới ánh trăng, bọn họ càng đi càng xa, đến khi biến mất ở chân trời.

Mấy ngày sau, Truyền Tống cổ trận của quận Thái An mở ra, đoàn người

của Hứa Thanh rời đi trong Truyền Tống trận, mà đi cùng bọn họ còn có người

bên cạnh.

Đó là An Hải công chúa.

Nàng đến đây trước khi Truyền Tống trận mở ra, cùng tiến về Hoàng Đô đại

vực với Hứa Thanh bọn họ.

Ánh sáng của trận pháp biến mất, trên một đại địa rộng lớn cách Khôi Hải

đại vực khoảng ba vực, trong một trận pháp cực lớn đang toả ra hào quang lấp

lánh.

Quy mô của trận pháp lớn gấp ba tất cả Truyền Tống cổ trận Hứa Thanh

từng thấy, vật liệu càng khiếp người, đều được tạo ra từ linh thạch thượng

phẩm, hơn nữa xung quanh trận pháp còn có vô số cự thạch.

Phía trên mỗi một cái đều được khắc phù văn, toả ra dao động đáng sợ.

Chỗ xa hơn, còn có một doanh trại.

Trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ Truyền Tống trận, nên lúc nào cũng có

tướng sĩ Nhân tộc đi tuần ở xung quanh,

Mà trận pháp như vậy không chỉ có một ở mảng đại địa này, mỗi cái đều có

mục đích khác nhau, quân doanh cũng có rất nhiều.

Mà mảng đại địa này lại có hình tròn!

Nó giống như một vòng tròn, phạm vi to lớn, không khác khu vực khỏ khác

là mấy.

Nhưng nơi này, chỉ là một phần của Hoàng Đô đại vực của Nhân tộc.

Trong đại địa hình tròn này, cách biển Hư vô, còn có một đại địa hình tròn

khác, thậm chí ở nơi sâu hơn có hàng trăm đại địa hình tròn như vậy.

Mà ở trung tâm được hàng trăm đại địa hình tròn vây quanh, có một tinh

thần cực lớn, sáng chói khiếp người, dù ở khoảng cách rất xa, nhưng đều có thể

mơ hồ nhìn thấy bóng dáng.

Nó không hình thành từ bùn đất, mà là dạng khí!

Phía trên lượn lờ mây mù, có lúc còn có từng cơn lốc xoáy bão táp xuất

hiện, kèm theo sấm chớp, tiếng sấm vang vọng tám hướng.

Đây là tinh cầu dạng khí khổng lồ và thần tính.

Vòng sao bốn phía tinh thần, chính là từng đại lục hình tròn.

Mà phía dưới tinh thần cực lớn này, chính là vực sâu thăm thẳm.

“Nơi này chính là Hoàng Đô đại vực!”

“Thật ra có thể xem toàn bộ Hoàng Đô đại vực như lơ lửng, phía dưới đại

vực là vực sâu, sâu không thấy đáy, hiếm ai biết bên trong tồn tại thứ gì, nhưng

có truyền thuyết nói nơi đó thông tới một nơi gọi là Hoàng Thiên.”

“Mà dáng vẻ của Hoàng Đô đại vực là một tinh cầu dạng khí, nó được

Huyền U Cổ Hoàng luyện hoá từ vô số năm trước thành Hoàng cung cổ xưa,

cũng là tổ địa của Nhân tộc ta hiện giờ.”

“Bên trong tinh cầu dạng khí, dù là con nối dõi Hoàng tộc cũng không có tư

cách bước vào, chỉ có Nhân Hoàng cùng với Thái tử tương lai, mới có tư cách

tiến vào tế tổ bên trong tinh thần.”

“Mà một trăm tầng vòng sao xung quanh tinh cầu dạng khí này chính là nơi

con dân cư trú, dưới chân chúng ta chính là tầng ngoài cùng, nơi này trông như

đại địa, thật ra là được hình thành sau khi thần thông cô đọng.”

“Những vòng sao này tính từ ngoài vào trong, càng gần tinh cầu dạng khí thì

yêu cầu và tầng lớp càng cao, tới tầng cuối cùng… là Hoàng Đô của Nhân tộc

chúng ta.”

Đoàn người Hứa Thanh và An Hải công chúa cùng xuất hiện khi Truyền

Tống trận loé lên ở vòng vòng sao ngoài cùng của tinh cầu dạng khí.

Giây phút hiện thân, thì giọng nói của An Hải công chúa truyền ra.

Đám người đến từ quận Phong Hải cũng bị cảnh tượng trước mắt này làm

cho rung động, dù bị cản trở tu vi, không thấy quá rộng, nhưng lời nói của An

Hải công chúa đã bày ra cảnh tượng trong lòng mỗi một tu sĩ của quận Phong

Hải.

Nhưng đội trưởng lại bĩu môi, không thèm để ý, Tử Huyền thì nhìn về cái

bóng của tinh thần, lộ ra ánh mắt mơ màng.

Tuy những người khác rung động, nhưng cũng nhanh chóng đè nén gợn

sóng trong lòng xuống, lấy lại tinh thần, ai nấy đều im lặng, Hứa Thanh cũng

thu hồi ánh mắt, nhìn sang An Hải công chúa, khẽ gật đầu.

Sắc mặt của An Hải công chúa như thường, nhưng đáy lòng rất ngạc nhiên,

nàng biết Hoàng Đô đại vực của Nhân tộc từng là đệ nhất vực Vọng Cổ, cho

nên khác biệt với những đại vực khác, lần đầu tiên cảm thấy rất khó thong dong,

trước đó tu sĩ quận Phong Hải cũng vậy, nhưng khôi phục lại rất nhanh.

Nàng nhanh chóng giấu đi kinh ngạc, tiếp tục đồng hành cùng Hứa Thanh,

cứ như vậy, mấy ngày sau, bọn họ một đường hướng về gần Hoàng Đô truyền

tống của vòng trong cùng dưới sự sắp xếp của An Hải công chúa.

Càng ngày càng gần, tinh cầu dạng khí ngày càng rõ ràng.

Chỉ thấy mây mù lượn lờ trên ngôi sao, chảy xuôi theo mây mù, thỉnh

thoảng xốc lên như khăn che mặt, để lộ ra pho tượng Huyền U Cổ Hoàng to lớn

khiếp người.

Pho tượng đó đang khoanh chân ngồi thiền trên ngôi sao, tuy là vật chết,

nhưng thần thái rất thật, còn có khí thế ngập trời.

Chương 1809 - Hạ Tiên cuối cùng

của Vọng Cổ

“Ngôi sao này tên là tinh cầu Cổ Hoàng!”

“Nó không chỉ là Hoàng cung năm đó của Huyền U Cổ Hoàng, mà bên

trong còn có truyền thừa của Huyền U Cổ Hoàng, chỉ có Cổ Hoàng giả mới có

tư cách cảm ngộ, nhưng hiện tại lại khác, các triều đại Hoàng tộc đều không

cách nào đạt được.”

Ngay lúc mọi người ngóng nhìn tinh cầu Cổ Hoàng thì giọng nói của An

Hải công chúa quanh quẩn, cả đoạn đường này nàng luôn giới thiệu Hoàng Đô

đại vực cho đám người Hứa Thanh.

“Còn về pho tượng Cổ Hoàng cực lớn ngồi phía trên tinh cầu Cổ Hoàng, ta

từng xem miêu tả bên trên cổ tịch của Hoàng gia, vốn nó không tồn tại.”

“Là sau khi Cổ Hoàng rời đi, ở thời kỳ Kính Vân Nhân Hoàng, đột nhiên từ

trên trời rơi xuống nơi này, còn có một pháp chỉ cùng giáng xuống, pháp chỉ đến

từ Thánh địa.”

“Còn về nội dung, cổ tịch không có ghi lại, cũng có rất ít người biết được.”

“Mà toàn bộ tinh cầu Cổ Hoàng đối với Nhân tộc ta đã là tổ địa, cũng là cấm

địa, chỉ có thời kì đặc biệt mới có thể cảm ngộ được mặt ngoài của nó.”

Công chúa An Hải nói xong, đám người Hứa Thanh hiểu về Hoàng Đô đại

vực này nhiều hơn đôi chút, mà lúc người bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, phía

bên đội trưởng lại nhìn tinh cầu Cổ Hoàng, nơi sâu trong mắt cất giấu khát

vọng, trong lòng cũng dâng lên tiếc nuối.

“Lão tử nhớ mang máng đã từng tiến vào nơi này, chết mấy kiếp… cũng

không thành công.”

Đội trưởng không cam lòng, sau đó ánh mắt nhìn vào trong vực sâu hư vô,

lại thở dài.

“Nơi đó cũng chưa vào được.”

Lúc đội trưởng cảm khái, lời nói giới thiệu của An Hải công chúa vẫn còn

vang vọng.

Mà vẻ mặt Tử Huyền thì càng thêm phức tạp, cuối cùng nhìn về tinh cầu Cổ

Hoàng, trong mắt hiện lên hồi ức, nàng nhớ rõ tinh thần này, nơi ấy từng là ngôi

nhà kiếp trước của nàng.

Còn phía bên Ninh Viêm, tuy không hiểu rõ tinh cầu Cổ Hoàng nhiều như

An Hải công chúa, nhưng từ nhỏ sống ở nơi này đã quen, cho nên lúc này

không ngừng gật đầu ở bên cạnh.

Ngô Kiếm Vu bên cạnh thì có vẻ mặt kích động, hắn cảm giác sự đột phá

thơ từ của bản thân tám chín phần chính là ở nơi này, thậm chí trong đầu còn

đang tưởng tượng trong tẩm cung Cổ Hoàng ở tinh cầu Cổ Hoàng này nhất định

có giữ lại bút tích thực thơ từ.

Còn về Hứa Thanh, sự chú ý của hắn không đặt hết lên tinh cầu Cổ Hoàng.

Ánh mắt của hắn thuận theo hư vô giữa hai đại địa, nhìn về phía dưới vực

sâu của Hoàng Đô đại vực.

Theo như lời trước đó của An Hải công chúa, nghe đồn vực sâu này thông

đến một vùng đất chưa rõ gọi là Hoàng Thiên, người bên ngoài không biết

Hoàng Thiên là cái gì, nhưng sau khi trải qua chuyện của Tế Nguyệt đại vực,

Hứa Thanh có đôi chút hiểu biết về… Hoàng Thiên.

Đó là quê nhà của Xích Mẫu, cũng là quê nhà của Lý Tự Hóa, còn là kiêng

kỵ bị đại lục Vọng Cổ trấn áp.

Ngay lúc Hứa Thanh suy tư, mấy lời nói trong giới thiệu của An Hải công

chúa rơi vào bên tai hắn, nhấc lên ít gợn sóng, cắt ngang suy nghĩ của hắn.

“Mặt khác, tất cả Thiên Hậu Thiên Vương cùng với Đại Đế chết trận ở thời

kỳ Cổ Hoàng đều để lại truyền thừa ở trong tinh cầu này, năm đó trước khi

Huyền U Cổ Hoàng rời đi, Thiên Hậu Thiên Vương Nhân tộc cùng tiến đến

Thánh địa với hắn cũng đều để lại truyền thừa trong Cổ vòng sao này.”

“Người cuối cùng để lại truyền thừa là Chấp Kiếm Đại Đế.”

“Lão nhân gia đó là Đại Đế cuối cùng của Nhân tộc, bản thể của hắn đã chết

trận khi bảo vệ Nhân tộc, phân thân ở Hoàng Đô đại vực.”

“Còn truyền thừa mà Chấp Kiếm Đại Đế để lại là Đế Kiếm của hắn, chôn

vùi ở sâu trong tinh cầu Cổ Hoàng, nhiều năm qua đều không có tin tức…”

Hứa Thanh ngẩng đầu ngóng nhìn tinh cầu Cổ Hoàng.

Bốn chữ Chấp Kiếm Đại Đế đối với hắn có ý nghĩa rất sâu sắc.

Đến nơi này bái thăm Chấp Kiếm Đại Đế cũng là một trong những mục đích

chuyến đi lần này của Hứa Thanh, vì thế hắn đột nhiên mở miệng.

“An Hải điện hạ, phân thân của Chấp Kiếm Đại Đế là ở trong tinh cầu Cổ

Hoàng này, hay là…”

Hứa Thanh nhìn về phía An Hải công chúa.

Đây là lần đầu hắn mở miệng sau khi đi tới Hoàng Đô đại vực, An Hải công

chúa nghe vậy cũng lập tức nghiêm túc đối đãi.

“Phân thân của Chấp Kiếm Đại Đế hóa thành pho tượng, không ở trong tinh

cầu Cổ Hoàng, đây là lựa chọn lúc còn sống của lão nhân gia hắn, hắn lựa chọn

đặt phân thân của mình ở ngoài tinh cầu Cổ Hoàng, trở thành phòng tuyến cuối

cùng của Nhân tộc cùng với tổ địa.”

“Chúng ta truyền tống thêm mấy lần, lúc tiếp cận Hoàng Đô thì có thể nhìn

thấy.”

Hứa Thanh gật đầu, rồi mọi người tiếp tục tiến lên.

Thời gian trôi qua, đoàn người Hứa Thanh đã tiến đến Hoàng Đô đại vực,

bởi vì có An Hải công chúa nên rất trôi chảy, sau khi trải qua ba lần truyền tống

thì sáng sớm hôm sau, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy Hoàng Đô của tinh cầu

Cổ Hoàng.

Hứa Thanh cũng nhìn thấy… Chấp Kiếm Đại Đế!

Toàn bộ vòng tròn bên trong đều là Hoàng Đô, ở vị trí ranh giới của đại địa

có từng Hắc Tháp cao vút trong mây cùng với từng pho tượng mênh mông đứng

vững vàng, giao thoa lẫn nhau.

Bọn nó vờn quanh tinh cầu Cổ Hoàng, hình thành một vòng tròn.

Pho tượng bên trong có hình dạng khác nhau, nhưng mỗi cái đều mang khí

thế, hơn nữa đều là Nhân tộc, bên trong có nam có nữ, có già có trẻ, biểu cảm

khác nhau, thất tình lục dục… đều có thể cảm nhận được trên pho tượng khác

nhau này.

“Hắc Tháp là bộ phận tạo thành của đại trận Hoàng Đô, mà pho tượng vờn

quanh Hoàng Đô, ngoại trừ Chấp Kiếm Đại Đế, cái khác đều là đời sau xây

dựng. Bọn họ là Nhân tộc từ thời kỳ Hoàng Cổ đến nay, bao gồm Thánh Nhân

ngã xuống cùng với rời đi với Cổ Hoàng, còn có Nhân Hoàng của các thời kỳ.”

“Bên trong có một trăm lẻ tám Thiên Hậu cổ xưa nhất, cùng với ba mươi ba

Thiên Vương, còn có chín Đại Đế Nhân tộc khác.”