Lời nói của Tôn ma ma khiến mọi người trong bữa tiệc này đều cúi đầu, che
giấu biểu cảm của mình.
Bởi vì có vài người là cấm kỵ, không thể nhắc tới.
Công chúa An Hải cũng lộ ra ánh mắt kỳ lạ, nàng hiểu nhũ mẫu này của
mình, biết lúc đối phương còn trẻ, chẳng những quen biết rộng rãi, mà còn đầy
thủ đoạn không tầm thường.
Nếu không, không thể là nhũ mẫu của nàng, còn là nhũ mẫu của Ngũ hoàng
tử.
Càng không thể sống đến bây giờ ở Hoàng cung, còn được Nhân Hoàng ban
thưởng cáo lão hồi hương.
Không cần giải thích cũng thấy nhũ mẫu rất thông minh, còn trung thành và
tận tâm với Nhân Hoàng.
Cho nên, với những gì nhũ mẫu trải qua, tự nhiên sẽ hiểu có nhiều lúc ngôn
ngữ là vũ khí, cũng là thái độ, bất cứ câu nào đều không đơn giản như hàm
nghĩa biểu đạt bên ngoài.
Vậy thì có thể ở nơi này, nói ra câu nói vừa rồi, tất nhiên sẽ có ý nghĩa sâu
xa.
Công chúa An Hải như có điều suy nghĩ, không khỏi liếc nhìn nhũ mẫu đầy
hoà nhã ngồi bên cạnh, bối cảnh trước khi đối phương tiến cung, chính nàng
cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết gì, không thể biết được, cũng không thể
điều tra ra.
Nàng chỉ biết, đối phương từng có một con gái, nhưng lại chết non, sau này
nhũ mẫu được mẫu thân nàng đích thân xin tấu, sắp xếp vào cung, trở thành nhũ
mẫu của nàng.
Mà nhũ mẫu của Hoàng gia không đơn giản là cho ăn sữa, mà còn có thân
phận đặc thù.
Để đề phòng Hậu cung tham gia vào chính sự ảnh hưởng thể diện Hoàng
tộc, phần lớn Hoàng gia đều sẽ dùng một số phương pháp, để quan hệ giữa
Hoàng tử và mẹ ruột không thân thiết nữa, mà nhũ mẫu là một phần trong quá
trình này.
Phải phụ trách cuộc sống hàng ngày, làm bạn, dạy dỗ và chỉ điểm Hoàng tử
Hoàng nữ cho đến khi thành niên.
Tác dụng thay thế mẫu thân, làm bạn sớm chiều, cho nên quá trình hình
thành nhân sinh quan và giá trị quan của Hoàng tử sẽ chịu ảnh hưởng từ nhũ
mẫu, nhũ mẫu sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thái độ làm việc và thủ đoạn xử lý vài
chuyện của Hoàng tử trong tương lai.
Cho nên ở Hoàng gia, nhũ mẫu chính là mẫu thân.
Lúc An Hải công chúa suy tư, thì Tôn ma ma nhẹ nhàng vỗ tay của nàng,
An Hải công chúa vội vàng ngẩng đầu, trên mặt vô thức tươi cười, nhìn về phía
Ninh Viêm.
Sắc mặt Ninh Viêm có chút phức tạp.
Những lời này của Tôn ma ma khiến hắn nghĩ tới mẫu thân của hắn, cùng
ký ức chôn sâu dưới đáy lòng với phiền muộn trong lòng.
Hắn không nhớ rõ dáng vẻ của mẫu thân nữa.
Mà tên của mẫu thân đã thành từ cấm kỵ trong Hoàng Đô, không ai dám
nhắc tới, trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu có người nhắc tới sau khi mẫu
thân qua đời.
Nên Ninh Viêm thở dài, đứng dậy đi đến phía trước Tôn ma ma, ôm quyền
cúi đầu.
Tôn ma ma nhìn Ninh Viêm, nụ cười vẫn gần gũi, gọi hắn tới bên cạnh
mình.
Nàng đặt tay Ninh Viêm trong tay mình.
Nhưng trong lòng nàng lại thầm thở dài, đương nhiên là nàng hiểu mục đích
An Hải dẫn Ninh Viêm đến đây, nhưng sau khi nàng rời khỏi Hoàng Đô, cũng
không muốn dính líu tới nữa.
Dù sao thì cái chết của Thiên Lan Vương, pháp chỉ của Nhân Hoàng, bên
trong ẩn chứa rất nhiều hàm nghĩa, có khả năng vẫn còn một trận gió bão đoạt
ngôi sắp nổi lên trong Hoàng Đô.
Trọng điểm khác là Ninh Viêm…
Hậu bối không ai biết phần lịch sử từng bị giấu đi, nhưng nàng từng tận mắt
thấy mẫu thân Ninh Viêm vùng lên, cũng thấy tài hoa kinh diễm, càng thấy bi
kịch máu me chỉ trong một đêm cùng cái chết của một Hoàng tử khác.
Đó là ca ca sinh đôi của Ninh Viêm.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, Ninh Viêm bị người ta cố ý xa lánh.
Cho nên trước đó nàng thờ ơ nhưng không hề tỏ ra ác ý với Ninh Viêm và
Hứa Thanh, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng Linh Hà Hoàng xuất hiện lại khiến mọi chuyện thay đổi.
Tuy nàng sẽ không cược được ăn cả ngã về không, nhưng phải chăm lo hợp
lý, vẫn là nên nói câu trước đó cùng với hành động hiện tại.
Mà phía sau mỗi một người trong bữa tiệc, đều tồn tại ngàn vạn liên quan
đến Hoàng Đô.
Câu nói này của mình, hành động này của mình, thiết nghĩ cũng sẽ nhanh
chóng bị những người có lòng riêng biết được.
Như vậy là đã đủ rồi.
Cứ như vậy, bữa tiệc được tiến hành đến khi trăng lên cao, Linh Hà Hoàng
duỗi thắt lưng, đứng dậy đi mất, Hứa Thanh cũng đứng dậy cáo từ Tôn ma ma.
Tôn ma ma nhìn Hứa Thanh, trong mắt lộ ra thâm ý, sau khi suy nghĩ, nàng
lấy ra ba thẻ ngọc, đưa cho Ninh Viêm ở bên cạnh.
Để sau khi Ninh Viêm đến Hoàng Đô, thì đưa cho ba người bạn cũ thay
mình.
Ninh Viêm theo bản năng nhìn về phía Hứa Thanh, Hứa Thanh khẽ gật đầu,
nên Ninh Viêm thở sâu, trịnh trọng nhận lấy.
Sau đó rời đi.
Trên đường trở về Truyền Tống trận, dưới ánh trăng, Ninh Viêm lộ ra vẻ bị
chuyện cũ ảnh hưởng, cảm xúc đi xuống, lặng lẽ đi theo sau Hứa Thanh.
Cho đến khi đi được nửa đường, thì Hứa Thanh vỗ vai của Ninh Viêm.
“Không sao, dù như thế nào, ngươi đều là người chấp kiếm của quận Phong
Hải.”
Câu nói của Hứa Thanh lọt vào tai Ninh Viêm, khiến Ninh Viêm thấy rất ấm
áp, sau khi hắn thở dài, thì khẽ mở miệng.
“Cảm ơn lão đại.”
“Thật ra cũng không có gì, ta sợ ngươi mất mặt, Hoàng tử như ta, chẳng có
địa vị gì ở Hoàng Đô, bị xa lánh, cũng chẳng có ai tiếp xúc với ta.”
“Ta biết nguyên nhân, là vì mẫu thân của ta, nàng là một cấm kỵ ở Hoàng
Đô…”
“Ta vốn có ca ca, bọn ta là sinh đôi, tính cách của hắn quyết đoán hơn ta,
đầu óc thông minh hơn ta, mọi thứ đều tốt hơn ta, tuy im lặng ít lời, nhưng hình
như không có gì có thể làm khó hắn.”
“Mà hắn đối xử với ta rất tốt, lúc nhỏ ta yếu đuối, là hắn bảo vệ ta, nhưng
hắn đã chết rồi, sau khi mẫu thân mất một ngày, hắn cũng chết, mọi người trong
phủ cũng vậy, ngoại trừ người vô dụng nhất là ta đây.”
“Sau này, ta bất lực, bơ vơ giữa Hoàng Đô, ta chỉ đành cẩn thận dè dặt, ở
một mình.”
“Hoàng thành rộng lớn như thế…”
Ninh Viêm chua xót, lắc đầu.