Đối với An Hải công chúa, Hứa Thanh không hiểu nhiều, chỉ từng gặp trên
tiệc chiêu đãi mà Thất hoàng tử mở ngày đó. Toàn bộ hành trình, đối phương
cũng không nói mấy câu, nhưng thông qua phân tích và xu thế của Thánh Lan
đại vực sau này, vẫn có thể nhìn ra chỗ thông duệ của nàng.
Mà phản ứng của Thất hoàng tử lúc trước, hình như hơi kiêng kị vị An Hải
công chúa này.
Mặt khác, từ biểu hiện của tỳ nữ nàng, cũng có thể nhìn ra một hai, đối
phương không kiêu ngạo không tự ti, nét mặt, ngôn từ đều ung dung, đồng thời
cũng lộ ra sự tôn kính thích hợp.
Thế là Hứa Thanh nhìn Ninh Viêm.
Ninh Viêm chần chờ.
Vị tỳ nữ kia thấy vậy cũng không nhiều lời, sau khi cúi đầu với Ninh Viêm
và Hứa Thanh, nàng quay người rời đi.
Mắt nhìn đối phương rời đi, Ninh Viêm thở dài.
“Lão đại, vị Tôn ma ma kia cùng mẹ đẻ của tam tỷ và mẹ đẻ của ngũ ca, đều
là bạn thân trong khuê phòng.”
“Quan hệ trong đó rắc rối phức tạp, khả năng ta vẫn phải đi một chuyến, lão
đại ngươi có thể đi cùng ta hay không?”
Ninh Viêm chần chờ nhìn Hứa Thanh, hơi thấp thỏm.
Càng đến gần Hoàng đô đại vực, tâm tình của Ninh Viêm lại càng khẩn
trương, loại do dự vừa muốn trở về lại không muốn về kia rất rõ ràng.
Hứa Thanh nghĩ ngợi. Việc bố trí trận pháp còn cần mấy ngày, cho nên thời
gian cũng đầy đủ, mà Ninh Viêm có thể đưa ra yêu cầu như thế, nghĩ đến cũng
thật không yên lòng.
Thế là Hứa Thanh nhẹ gật đầu.
“Đi thôi.”
Ninh Viêm nghe thấy lời nói của Hứa Thanh, lập tức mừng rỡ. Có Hứa
Thanh ở đây, hắn cảm thấy mình đã có lực lượng.
Cứ như vậy, hai người rời khỏi nơi truyền tống trận.
Tử Huyền phải duy trì trận pháp cùng Lý Vân Sơn, cho nên không đi cùng,
mà Đội trưởng mấy tháng này đều đang nghiên cứu mấy sợi lông kia của bánh
lông, cũng không có tinh lực đi.
Cho nên chỉ có Hứa Thanh và Ninh Viêm, được một số người chấp kiếm hộ
vệ, bay về phía chỗ ở của Tôn ma ma.
Vị trí cụ thể không cần phân biệt, Ninh Viêm dựa vào cảm ứng với An Hải
công chúa, rất nhanh đã tìm đến nơi. Đó là một tòa đình viện giống như vườn
hoa, chiếm diện tích không nhỏ, trong đó sắc màu rực rỡ, càng có trận pháp lâu
dài mở ra, ngăn cách bông vải màu xám.
Tất cả núi giả bên trong đều được chế tạo từ ngọc thạch, còn có linh tuyền bị
chuyển đến, khiến cho toàn bộ đình viện nồng đậm linh khí. Trình độ của nó
hoàn toàn, tông môn tầm thường của quận Phong Hải không thể so sánh được.
Mà ở trung tâm đình viện này, nơi đó đang có một yến tiệc, người ngồi ở
chủ vị chính là bà lão, nụ cười hòa ái, quần áo lộng lẫy, đang nói cười cùng
người thiếu nữ mặc cung trang bên cạnh.
Hai hàng bàn trà phía dưới, đều có tân khách, nâng ly cạn chén với nhau,
quên cả trời đất, càng có số lớn thị nữ vừa đi vừa về, thỉnh thoảng thay đổi đĩa
và đưa tới hoa quả tươi.
Chính giữa, còn có chín tu sĩ dáng người thẳng tắp, đang đấu pháp.
Giữa lúc các bên giao thoa, dao động thuật pháp vang vọng, phong thái
không tầm thường, rất đáng xem.
Hứa Thanh và Ninh Viêm đến, dựa vào liên hệ huyết mạch, An Hải công
chúa đã lập tức phát hiện, nhẹ giọng nói gì đó bên tai bà lão, bà lão khẽ gật đầu.
Thế là thời khắc Hứa Thanh và Ninh Viêm tới gần, không đợi hạ xuống, trận
pháp của đình viện đã tự mở ra, tràn ra một con đường.
Ninh Viêm thở sâu, nhìn Hứa Thanh bên cạnh một chút, đáy lòng lại an ổn
một chút, cùng Hứa Thanh đi vào trận pháp, xuất hiện trong đình viện.
Đấu pháp trên Yến tiệc hơi dừng lại, tu sĩ đấu pháp ở chính giữa cung kính
né tránh. Ninh Viêm đi nhanh mấy bước, đến trước bà lão kia, ôm quyền cúi
đầu.
“Bái kiến Tôn ma ma.”
Ánh mắt Tôn ma ma rơi vào trên thân Ninh Viêm, nét mặt hơi lãnh đạm, khẽ
gật đầu, rồi không tiếp tục để ý nữa. Đối với Hứa Thanh, nàng càng không thèm
nhìn một chút, tiếp tục nói chuyện với An Hải công chúa bên cạnh.
An Hải công chúa vừa đáp lại, vừa gật đầu với Ninh Viêm cùng Hứa Thanh,
nét mặt lộ ra một chút áy náy.
Ninh Viêm không có cảm giác nào với chuyện này, hắn đã sớm quen loại
lãnh đạm này của người khác, giờ phút này ahwns lại cảm thấy còn tốt, lựa chọn
ngồi xuống ở bàn trà cuối cùng.
Hứa Thanh càng không thèm để ý sự lạnh nhạt của người không liên quan,
hắn chỉ để ý đối phương có ác ý hay không.
Thế là hắn ngồi bên cạnh Ninh Viêm, nét mặt bình tĩnh.
Yến tiệc tiếp tục bắt đầu.
Hai người bọn họ dẫn đến sự chú ý của những người khác, có người truyền
âm nghị luận, có người mỉm cười gật đầu, có người khinh thường đầy mặt.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, Hứa Thanh rất rõ ràng nét mặt của
mọi người, có người quả thật là biểu hiện của tâm lý, nhưng càng nhiều… Là
mặt nạ mà thôi.
Cho nên mặc kệ nét mặt người khác như thế nào, những điều này không
quan trọng.
Hắn cầm lấy bầu rượu trước mặt, trực tiếp uống một ngụm, mắt hơi nheo lại.
Rượu nơi này uống ngon hơn ở quận Phong Hải rất nhiều.
Rõ ràng là rượu, nhưng lúc vào miệng tràn đầy cảm giác phong phú sền sệt,
làm trong đầu Hứa Thanh hiện ra bốn chữ.
Quỳnh tương ngọc dịch.
Sau khi phẩm một chút, Hứa Thanh dứt khoát uống thêm mấy ngụm, Ninh
Viêm ở bên cạnh chớp chớp mắt, hạ giọng mở miệng.
“Lão đại, sau khi đến Hoàng đô, ta biết có mấy nhà tửu phường, có một vài
rượu ngon, đến lúc đó ta lấy đến cho ngài.”
Hứa Thanh nghe vậy khẽ gật đầu, ngồi ở đó chậm rãi đánh giá, hắn chuẩn bị
cứ uống như vậy cho tới lúc yến tiệc hôm nay kết thúc.
Thời gian trôi qua, yến tiệc có rất nhiều đa dạng, tiếng nói cười không ít.
Thỉnh thoảng An Hải công chúa sẽ còn nói một vài lời làm Tôn ma ma vui vẻ,
dẫn tới sắc mặt mọi người đều tươi cười.
Duy chỉ có Hứa Thanh và Ninh Viêm, người trước thong dong phẩm rượu,
người sau ở bên cạnh làm bạn, phát hiện hết rượu, bèn lập tức gọi thị nữ đi lấy
một lần nữa.
Mà An Hải công chúa dường như không ác ý, nhiều lần ý đồ để bọn họ hòa
nhập vào, nhưng đều thất bại, vị Tôn ma ma kia, tuy nói không có ác ý, thế
nhưng cũng không quá để ý, vẫn lạnh nhạt nhiều hơn.
Cuối cùng An Hải công chúa bị vướng, không cách nào tự đi nói, chỉ có thể
để tỳ nữ bên cạnh đưa tới một câu.
“Còn xin chớ nên hiểu lầm, công chúa có ý tốt. Tôn ma ma dù rời đi Hoàng
đô, nhưng nhân mạch của nàng tại Hoàng đô rất rộng, gia quyến của nhiều
vương công quyền quý đều là bạn thân chốn khuê phòng của nàng. Nếu được
nàng tán thành, như vậy có thể trợ giúp Thập Nhị điện hạ xoa dịu nhiều ác ý
tiềm ẩn, ý định ban đầu của công chúa bản ý cũng là đề cử Ninh Viêm điện hạ.”
Hứa Thanh gật đầu, nâng chén rượu hướng về An Hải công chúa từ xa.
An Hải công chúa khẽ gật đầu, nàng quả thực có ý tốt, nhưng đáng tiếc, Tôn
ma ma hiển nhiên không quá ưa thích Ninh Viêm.