“Cho nên đừng nhìn ta hao phí một viên huyết nhục Xích Mẫu, nhưng mười
cái lông kia có ý nghĩa cất giữ lớn hơn hết thảy.”
“Ngươi vui vẻ là được rồi.” Hứa Thanh không muốn để ý tới, nói xong thì
nhắm nghiền hai mắt, yên lặng đả tọa.
Mắt thấy như vậy, Đội trưởng hóa thành nhuyễn trùng, leo đến một bên,
thoải mái nằm ở đó, đáy lòng suy nghĩ kia mười mấy sợi lông nên lợi dụng thế
nào, mới có thể tối đa hóa lợi ích.
Cứ như vậy, trong lúc bánh lông tiếp tục phát cuồng cắn xé với bầu trời, thời
gian chậm rãi trôi qua. Rất nhanh lại qua bảy ngày, cơn tức của bánh lông vẫn
chưa tiêu, nhưng thời gian nó ngủ say đã đến rồi.
Dù là đáy lòng không cam lòng, nhưng nó vẫn không thể không trở về Ninh
Dương châu, trở lại trên mặt đất, thu hồi lông tóc, một lần nữa biến thành cổ
trận, không nhúc nhích.
Đám người Hứa Thanh cũng đến lúc rời đi.
Thế là trong sự đề phòng của quận Thái An, một đoàn người Hứa Thanh đi
tới trên trận pháp. Giữa ánh sáng lấp lánh, truyền tống khởi động.
Mà vào thời khắc truyền tống, trận pháp này đột nhiên rung động mấy lần,
như bánh lông ngủ say phát hiện ra khí tức để nó chấp nhất, muốn tỉnh lại,
nhưng lại không cách nào làm được.
Cuối cùng, giữa lúc ánh sáng trận pháp không tình nguyện lấp lánh, bóng
dáng chúng người biến mất tại quận Thái An.
Hành trình từ nay về sau vượt qua nhiều đại vực, mấy lần truyền tống, chợt
có khó khăn trắc trở, nhưng chỉnh thể coi như thuận lợi, cuối cùng, diễn ra vào
ba tháng sau, bóng dáng của bọn họ xuất hiện trên truyền tống trận của một
quận cuối cùng.
Quận này tên vì Nam Tín, là thuộc địa cách Hoàng đô đại vực gần nhất, nằm
trong Khôi Hải đại vực.
Biển của Khôi Hải đại vực không giống biển thông thường, bởi vì nơi này
có hoa Phi Linh tương tự với bồ công anh lâu dài tung bay, cho nên hàng năm
có hơn nửa thời gian, mặt đất bị bông vải xám phủ kín, nhìn từ xa như biển, bởi
vậy mới có tên này.
Mới nhìn, thì khá giống bạch phong của dãy núi Khổ Sinh, nhưng bản chất
hiển nhiên là khác biệt.
Thời điểm một đoàn người Hứa Thanh xuất hiện, chính là mùa hoa Phi Linh
tung bay, bông vải xám đầy trời rải xuống, gió thổi qua, hình thành thiên địa
biển màu xám liên miên.
Nhìn như rất đẹp, nhưng đối với chúng sinh sống ở nơi này, trên thực tế, đây
là một trận tai nạn khổ không thể tả.
Bông vải màu xám đầy trời, nếu hút quá nhiều vào thân thể, sẽ khiến cho
mạng sống con người tăng tốc tốc tàn lụi, cho nên vạn tộc sinh hoạt ở nơi này,
hoặc là hình thành phòng hộ ngoài thân thể mọi lúc, hoặc cần mang lên vật che
đậy.
Cũng chính vì đặc tính của loại đại vực này, khiến cho chúng sinh sinh tồn ở
nơi này, đa số là người im lặng.
Thời điểm đám người Hứa Thanh xuất hiện, những gì nhìn nhận thấy chính
là như vậy.
Mà khác với quận Thái An, bọn họ đến vẫn chưa khiến quận Nam Tín này
đề phòng, phần lớn tu sĩ bảo vệ trận pháp quận này đều lười nhác.
Điểm này không chỉ xuất hiện tại quận Nam Tín, trên thực tế trên đường
cùng đi tới này, càng rời xa quận Phong Hải, đề phòng lại càng ít. Hiển nhiên
chuyện của Thánh Lan đại vực, bởi vì nguyên nhân khoảng cách, dù có truyền
đến, cũng rất khó gây nên sóng gió quá lớn.
Dù sao việc không liên quan đến mình, lại quá xa xôi.
Mà quận Nam Tín tới gần Hoàng đô đại vực nhất, mối liên hệ giữa bọn họ
cùng Hoàng đô đương nhiên càng chặt chẽ hơn các quận khác, trong đó thậm
chí còn có một vài quyền quý Hoàng đô bị đầy ra ngoài ở lại.
Đối với điều này, đám người Hứa Thanh cũng không để ý. Từ sau khi đi ra
khỏi truyền tống trận đi ra, bọn họ cũng không định ra ngoài, mà chuẩn bị giống
như lúc trước, nhanh chóng bố trí truyền tống trận, muốn tiến hành một lần
truyền tống cuối cùng.
Khoảng cách giữa nơi này và Hoàng đô đại vực chỉ cần một lần truyền tống
là được.
“Hoàng đô đại vực, sắp đến rồi.”
Hứa Thanh nhìn phương xa, xuyên thấu qua bông vải màu xám rơi xuống,
dõi mắt nhìn phương hướng Hoàng đô đại vực.
“Còn có muội muội Hoàng Nham nói, cũng ở quận này.”
Hứa Thanh thu tầm mắt lại, hắn không biết đi tìm đối phương thế nào,
nhưng dựa theo cách nói của Hoàng Nham, cái lông chim kia của hắn chắc là có
thể làm muội muội hắn phát hiện được, rồi tự tìm đến.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh nhìn khắp bốn phương một chút, cuối cùng ánh
mắt rơi vào trên thân Ninh Viêm.
Nét mặt Ninh Viêm không giống với lúc ở quận khác, ở đây dường như hắn
rất bứt rứt, thậm chí còn hơi khẩn trương. Sau khi chú ý tới ánh mắt của Hứa
Thanh, hắn thở sâu, miễn cưỡng giữ bình tĩnh một chút, nhanh chóng đi tới,
thấp giọng mở miệng.
“Lão đại, ta cảm nhận được khí tức huyết mạch của tam tỷ ta… Nàng không
ẩn giấu, cho nên rất rõ ràng, có lẽ nàng cũng cảm thấy được ta.”
“An Hải công chúa?” Trong đầu Hứa Thanh hiện lên vị hoàng nữ hắn gặp
phải ở chỗ Thất hoàng tử lúc ban đầu.
“Ta đại khái biết vì sao nàng sẽ xuất hiện ở đây, bởi vì trong quận Nam Tín
này, có một trưởng bối, nàng là nhũ mẫu của Tam công chúa và Ngũ hoàng tử.”
“Bởi vì Tam công chúa và Ngũ hoàng tử sau khi trưởng thành rất ưu tú,
Nhân Hoàng đặc cách cho lão nhân gia nàng dưỡng lão ở quận này, nơi này
cũng là cố hương của vị trưởng bối kia.”
Trong lúc Ninh Viêm đang nói, nơi chân trời xa, một bóng dáng rít gào mà
đến, xuyên qua biển xám, xuất hiện trước mặt đoàn người Hứa Thanh, hóa
thành một thị nữ.
Thị nữ này có ánh mắt sắc bén, tu vi không tầm thường. Sau khi xuất hiện,
nàng nhìn đến Lý Vân Sơn và Tử Huyền đầu tiên, rồi trông về Hứa Thanh đứng
ở sau, nét mặt rõ ràng thu liễm, cuối cùng nhìn về phía Ninh Viêm bên cạnh
hắn.
Tiếp theo, nàng hơi cúi đầu hành lễ, từ tốn mở miệng.
“Bái kiến Thập Nhị điện hạ.”
“Công chúa điện hạ đang cùng Tôn ma ma chuẩn bị yến tiệc, phát hiện ra
khí tức của Thập Nhị điện hạ, cho nên mệnh nô tỳ tới đây mời.”