Phạm vi của đại lục Vọng Cổ rộng kinh người, thời kì Cổ Hoàng đã từng
thống kê, tồn tại hết thảy ba trăm sáu mươi lăm đại vực.
Rồi sau đó trải qua rất nhiều kiếp nạn, phân tách, vỏ quả đất biến động, cùng
các tộc đàn phân chia một lần nữa, cho đến bây giờ rốt cuộc biến thành bao
nhiêu, hết thảy đều không biết.
Nhưng căn cứ phán đoán của một số tộc đàn, Vọng Cổ có ba phần mười đại
vực cũng đã trở thành vùng đất chết, sinh mệnh bản thổ đã tuyệt tích.
Mà năm Thần vực xuất hiện bên ngoài đại lục Vọng Cổ, có ba vực đều nằm
trong vùng đất chết.
Mặc dù như thế, những đại vực không phải là vùng đất chết kia, đối với quá
nhiều tu sĩ, cũng là nơi cả đời khó mà đi đến.
Chỉ có mượn sự trợ giúp của truyền tống trận siêu cấp, mới có thể làm cho
một số người hữu hạn, vượt vực đi tới.
Nhưng loại truyền tống trận siêu cấp cấp vực này, bởi vì lập trường của các
tộc đàn trong từng đại vực, thường thường rất khó mở ra với nhau. Thậm chí có
rất nhiều đại vực, bị cản trở bởi đủ loại nguyên nhân, không có cách nào xây
dựng loại đại trận này.
Chỉ có giữa cùng một tộc đàn, mới có thể thuận lợi xây dựng và sử dụng
hơn.
Cho nên, thông hành trong các vực giữa đồng tộc của mình tương đối thuận
lợi, nhưng nếu khác tộc, muốn vượt vực, thì khó càng thêm khó.
Mà Nhân tộc, dựa vào ưu thế trước kia, miễn cưỡng giữ lại được con đường
cổ xưa xuyên qua nhiều đại vực kết nối Thánh Lan và Hoàng đô kia, bây giờ coi
như có tư cách truyền tống siêu cấp này.
Trạm tiếp theo của Thánh Lan đại vực là Áo Đông đại vực.
Cái tên này tồn tại từ thời kì Huyền U Cổ Hoàng, vẫn chưa từng thay đổi,
thậm chí dường như cũng đã tồn tại thời kỳ xa xưa hơn, còn về xuất xứ, thì có
rất nhiều cách nói.
Có một cách nói, lưu truyền phổ biến nhất.
Đó là tên của một Thiên đạo, đại lục Vọng Cổ có một Thiên đạo, khi còn
sống là tu sĩ, hiến tế bản thân thành đạo, bảo vệ Vọng Cổ.
Áo Đông, là tên của hắn, mảnh đại vực này là cố hương của hắn.
Chẳng qua hiện nay, mảnh đại vực này bị ba đại tộc nắm giữ. Ba tộc này đều
tự nhận mình là Áo Đông hậu nhân, mỗi tộc đều có số lớn tộc đàn phụ thuộc.
Các bên chinh chiến lâu dài với nhau, xem đối phương là dị loại.
Thế là trong những cuộc chiến tranh không ngừng nghỉ này, dân chúng lầm
than, vạn vật tàn lụi, chúng sinh các tộc chỉ có thể gắng gượng sống sót trong
ngột ngạt.
Cũng bởi vì như vậy, Nhân tộc quận Thái An mới có thể có được thời gian
thở dốc trong khe hẹp ở nơi đây, nhưng cái giá phải trả là phải tự giao tiền thuê
cho mỗi đại tộc.
Bởi vì ba đại tộc có vực bảo.
Vực bảo này tồn tại tì vết, nhất định phải có huyết mạch của bọn họ tế hiến
mới có thể khởi động, quyền hạn cũng bị chia làm ba bộ phận, ba tộc đều tự
nắm giữ một phần.
Mà uy lực của nó chủ yếu để phòng hộ, có thể trấn áp hết thảy bên trong Áo
Đông đại vực, nhưng khó mà lan tràn ra ngoài vực.
Nhưng như vậy là đủ rồi.
Đối với chuyện tiền thuê, xuất phát từ mặt mũi, Hoàng đô đại vực không
ban bố mệnh lệnh rõ ràng, nhưng các thế hệ Quận thủ quận Thái An cũng biết,
muốn để quận Thái An tiếp tục tồn tại ở đây, đương nhiên phải cúi đầu.
Nhưng hiện tượng này đã thay đổi sau khi Thự Quang Chi Dương của Nhân
tộc bùng nổ.
Nhân tộc lần này ngẩng đầu, thể hiện rõ ràng nhất ở trên thuộc địa bên
ngoài, như quận Thái An, thì không còn phải thanh toán cái gọi là tiền thuê, ba
đại tộc cũng ngầm thừa nhận việc này.
Giờ phút này, trong Ninh Dương châu quận Thái An, bầu trời đêm vốn đen
như mực, bị ánh sáng rạng ngời của trận pháp nháy mắt chiếu rọi, thiên địa sáng
rõ một mảnh, bát phương đều có thể thấy được.
Xa xa, tu sĩ quận Thái An trận địa sẵn sàng, từng người nét mặt nghiêm
nghị, ngóng nhìn trận pháp.
Đối với quận Phong Hải, bọn họ cũng không hoàn toàn xa lạ, thế nhưng
chưa nói tới quen thuộc bao nhiêu, nhưng chuyện phát sinh ở quận Phong Hải,
bây giờ đã truyền khắp Vọng Cổ như gió lốc.
Cho nên đối với chuyện quận Phong Hải truyền tống lần này, bọn họ vô
cùng để ý.
Trước mắt ánh sáng như biển, không ngừng bùng nổ, Lý Vân Sơn dẫn theo
ba vạn người chấp kiếm, xuất hiện trong trận pháp.
Thời khắc hiển lộ, mỗi người bọn họ bắt đầu khó chịu ở mức độ khác biệt,
có mạnh có yếu, nhưng phần lớn đều kiềm chế rất tốt. Bọn họ được Lý Vân Sơn
an bài, tản ra xung quanh, sắp xếp thành quân, kiểm tra xung quanh, cảnh giác
hết thảy.
Cho đến khi xác nhận không có gì đáng ngại, bóng dáng đám người Tử
Huyền và Ninh Viêm đến trong lần truyền tống thứ hai, bóng dáng xuất hiện
cuối cùng là Hứa Thanh.
Vừa mới hạ xuống, làn khô gió đã đập vào mặt.
Đối với Hứa Thanh, cho dù là Nam Hoàng Châu, hay quận Phong Hải, lại
hoặc là Thánh Lan đại vực, đều xem như gần biển, cho dù là Tế Nguyệt, chỉnh
thể cũng âm u lạnh lẽo.
Cho nên hắn đã quen với khí hậu ẩm ướt, ở quận Thái An coi như là đất liền
này, hắn cảm ứng rõ ràng nhất.
Còn sự khó chịu do truyền tống siêu cấp mang đến, điểm này không xuất
hiện trên thân Hứa Thanh, thân thể Thần linh của hắn coi khinh những thứ này.
“Quận Thái An.” Đội trường ở bên cạnh Hứa Thanh, giang hai cánh tay, ôm
hư không.
“Tên rất hay, Tiểu A Thanh, ngươi nói sau này chúng ta đổi tên dãy núi
Thiên Ngưu, thành Thái Ngưu (quá trâu) thì thế nào? Ta cảm thấy chữ ‘Thái’
càng uy vũ.”
Nhìn dáng vẻ tràn đầy phấn khởi của Đội trưởng, Hứa Thanh nghiêm túc
suy tư một chút.
“Có thể thử một chút.”
Đội trưởng nghe xong, gương mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, Ninh Viêm đứng bên
cạnh cũng vội vàng gật đầu, thậm chí còn vỗ ngực.
“Đội trưởng, không thành vấn đề, sau này nếu như ta có quyền lợi càng lớn
hơn, tất cả đại vực đều có chữ ‘Ngưu’!”
Đôi mắt Đội trưởng phát sáng, hắn rất động lòng, lôi kéo Ninh Viêm bắt đầu
thảo luận chi tiết.
Hứa Thanh không đi tham dự, hắn ngẩng đầu ngóng nhìn bầu trời đêm,
trăng ở vực này khác với Thánh Lan đại vực.
Nó cách rất xa, hình dạng cũng không phải hình tròn, mà là hình tam giác,
như một tòa Thiên Sơn.
Ánh sáng tràn ra thiên về màu xanh lam, rơi trên mặt đất cũng là như thế.
Đây là mặt trăng thứ ba Hứa Thanh nhìn thấy. Sau khi ngóng nhìn một lát,
hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tu sĩ Nhân tộc quận Thái An đang chú ý nơi
này ở xa xa, hắn có thể cảm nhận được sự đề phòng của đối phương.
Mà Lý Vân Sơn đã bay đi, đang tiếp xúc trao đổi cùng bọn họ.