Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1734: Người ung dung đi xa, đạo trường tồn cùng nhật nguyệt (2)




Loại truyền tống trận này, Thánh Lan đại vực đương nhiên cũng có. Nó vốn

được xây dựng trong An Bình châu, quận Phong Hải, chiếm phạm vi gần nửa

châu.

Trong mấy năm nay, nó chỉ từng được khởi động một lần.

Đó chính là lần Thất hoàng tử đến năm đó, cũng chỉ có hắn có quyền hạn

vào lúc ấy.

Rồi sau đó truyền tống trận siêu cấp này đã ở trong giai đoạn bỏ hoang, Thất

hoàng tử cũng không muốn đến đó. Thế là hắn xây dựng truyền tống trận thứ

hai trong Thánh Lan đại vực.

Lúc Thiên Lan Vương đến, đã từng truyền tống trận Thất hoàng tử xây dựng

kia.

Giờ phút này một đoàn người Hứa Thanh đang đứng trên tòa truyền tống

trận thật lớn do Thất hoàng tử xây dựng này.

Phạm vi của trận này chừng gần nửa châu, không nhìn thấy biên giới chút

nào. Mặt đất hoàn toàn đều được trải ra bằng thanh ngọc, bên trên khắc nhiều

phù văn đếm không hết.

Theo thanh ngọc phát sáng, theo phù văn lấp lánh, tiếng vang ầm ầm lay

động đất trời, như lôi đình vang vọng bát phương, toà trận pháp mênh mông này

bị ánh sáng chói mắt bao phủ.

Ánh sáng của mạnh mẽ giống như mặt trời, óng ánh chói mắt, đồng thời trận

pháp cũng đang tăng tốc vận chuyển.

Vào thời điểm trận pháp này sắp khởi động, trong đám người, Đội trưởng

mặt mũi tràn đầy chờ mong. Đối với chuyến đi Hoàng đô đại vực lần này, hắn

có kế hoạch và sắp xếp của mình.

“Hoàng đô đại vực, một đời này còn chưa từng đi qua đây, mấy đời trước dù

từng đi mấy lần, nhưng mỗi một lần đều trộm mộ thất bại.”

“Lần này, xem có thể thành công hay không.”

Đội trưởng liếm môi một cái, trong mắt lộ ra một vệt điên cuồng.

Ngô Kiếm Vu đứng bên cạnh Đội trưởng, nhìn thấy ánh sáng trong mắt Đội

trưởng, hắn hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ ngẩng đầu.

“Biển lửa hùng vĩ trong lòng sôi trào, ta đi Hoàng đô bái anh linh cổ!”

Sở dĩ lần này hắn đáp ứng đi cùng Ninh Viêm, nguyên nhân lớn nhất là hắn

muốn đi xem hoàng cung của Huyền U Cổ Hoàng một lần, đi xem nơi đó có

dấu vết thơ của Cổ Hoàng hay không.

Hắn cho rằng thi từ của mình, đã đến một bình cảnh, hắn cần phải đi truy

tìm càng nhiều vết tích của Cổ Hoàng hơn, từ đó để bản thân hắn chân chính đi

theo bước Cổ Hoàng mình sùng bái.

Nghĩ tới đây, trong mắt Ngô Kiếm Vu cũng lộ ra ánh sáng.

Ninh Viêm chú ý tới ánh sáng trong mắt Đội trưởng và Ngô Kiếm Vu,

nhưng không để ý, giờ phút này tâm tình hắn nổi sóng lớn, cảm thán rất nhiều.

Nghĩ đến nguyên do năm đó mình vụng trộm chạy ra ngoài, nghĩ đến Hoàng

đô lạnh như băng kia, thật ra trong lòng, hắn không phải quá muốn trở về,

nhưng không quay về hiển nhiên là không thực tế.

“Có lão đại ở đây, ta sẽ không có việc gì.”

Ninh Viêm thở sâu, bản năng nhìn về phía Hứa Thanh đứng ở đằng xa.

Bên người Hứa Thanh, ngoài Tử Huyền và Khổng Tường Long, cung chủ

Chấp Kiếm cung Lý Vân Sơn cũng ở đó, đang nói chuyện với Hứa Thanh.

“Vực tôn, tiến về Hoàng đô đại vực, cần trải qua bảy lần truyền tống siêu

cấp, đi ngang qua sáu quận khác của Nhân tộc, cho đến cuối cùng truyền tống

vào Hoàng đô đại vực.”

“Loại truyền tống siêu cấp này sẽ khiến cho người ta sinh ra cảm giác rất

khó chịu, cho nên sau mỗi một lần truyền tống, đều cần nghỉ ngơi đôi chút mới

được.”

“Điểm cuối cùng trong lần đầu tiên truyền tống của chúng ta là quận Thái

An, nó nằm ở trong Áo Đông đại vực. Giữa vực này và Nhân tộc ta có mâu

thuẫn không nhỏ, cho nên trên thực tế, bao nhiêu năm rồi, quận Thái An này từ

đầu đến cuối cũng không coi là thái an (quá an bình).”

Sau khi biết được mình phụ trách an ninh suốt một đường, Lý Vân Sơn đã

nghiên cứu thật lâu, giờ phút này ngôn từ và nét mặt đều mang vẻ thong dong.

“Nhưng quận Thái An ngẫu nhiên cũng có vãng lai với quận Phong Hải ta,

lần này trao đổi rất thuận lợi, bọn họ đã mở ra quyền hạn, khiến cho chúng ta có

thể truyền tống qua.”

“Tiếp theo, truyền tống trận lập tức sẽ triển khai.”

“Vì lý do ổn thỏa, lần truyền tống này chia làm ba nhóm, nhóm đầu tiên là

lão phu dẫn theo người chấp kiếm đến trước, nhóm thứ hai là người bên cạnh

Vực tôn, cuối cùng nhất mới là Vực tôn.”

Hứa Thanh khách khí gật đầu. Đối với sự sắp xếp của Lý Vân Sơn, hắn

không có dị nghị gì, giờ phút này ngóng nhìn mảnh thiên địa quen thuộc này,

lòng hắn dâng lên chờ mong với chuyến đi Hoàng đô.

Tử Huyền đứng bên cạnh, mỉm cười, giữ chặt tay Hứa Thanh.

Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, lúc nhìn về phía Tử Huyền, ánh sáng màu xanh

bùng nổ ngập trời trên trận pháp, tiếng vang ầm ầm càng mãnh liệt trước nay

chưa từng có, nhóm đầu tiên bắt đầu truyền tống.

Truyền tống vận chuyển làm gió nổi lên, lướt nhẹ qua mái tóc đen của Tử

Huyền, khiến cho dung nhan tuyệt mỹ ánh vào trong mắt Hứa Thanh rõ ràng

hơn.

Cho đến hồi lâu sau, gió bão yếu bớt, âm thanh của Tử Huyền nhẹ nhàng

truyền đến.

“Hứa Thanh, ta có một dự cảm, chuyến đi Hoàng đô lần này sẽ có ý nghĩa

phi phàm đối với ngươi.”

Tử Huyền nhìn vào mắt Hứa Thanh, dịu dàng cười một tiếng, bóng dáng

nàng cùng đám người Đội trưởng Ninh Viêm biến mất trên trận pháp trong lần

thứ hai ánh sáng xanh lấp lánh.

Cuối cùng nhất, trong toàn bộ trận pháp, chỉ có một mình Hứa Thanh đứng

ở đó.

Hắn thở sâu, nhìn về phía màn trời.

Trong màn trời, bóng dáng lão Cửu đi ra, ngóng nhìn Hứa Thanh.

Hắn sẽ không theo Hứa Thanh đến Hoàng đô. Chim ưng con muốn trưởng

thành, không thể vĩnh viễn đi theo bên cạnh trưởng giả, một số thời khắc, buông

tay, mới có một tầng thăng hoa khác.

Đạo lý này, hắn đã từng nói với Hứa Thanh.

Hứa Thanh hiểu được, ôm quyền cúi đầu với bầu trời, lại cúi đầu về phương

hướng quận Phong Hải.

Ánh sáng xanh lóng lánh, hóa thành biển ánh sáng, bao phủ hết thảy.

Hồi lâu, theo biển ánh sáng tan đi, theo trận pháp lắng lại, bóng dáng Hứa

Thanh đã biến mất trong trận pháp.

Lão Cửu quay người, đi về hướng Tế Nguyệt.

Cùng lúc đó, trong lầu các ở quận đô quận Phong Hải, Thất gia đứng ở đó,

nhìn về phương hướng truyền tống trận, loại tâm tư nhìn con cái đi xa khiến cho

nét mặt hắn hơi phiền muộn.

“Lão đại mấy đời trước tìm đường chết, hẳn là biết được độ sâu cạn của

Hoàng đô, cho nên không cần để ý tới, muốn tiếp tục tìm đường chết, kia chết

liền chết.”

“Lão tứ thì… Cũng quả thực nên đi Hoàng đô một chuyến.”

“Có một số lịch sử của đại lục Vọng Cổ, hắn nhìn thấy tại Hoàng đô sẽ khắc

sâu hơn, so với ta báo cho biết.”

“Nhất là, chuyện liên quan đến Hạ Tiên.”

Thất gia thì thào, nhắm nghiền hai mắt.