Cố nhân ở Nam Hoàng Châu, Hứa Thanh đã gặp rồi.
Theo hắn một lần nữa trở lại quận Phong Hải, thời gian cũng nhoáng cái đã
trôi qua một tháng.
Trong một tháng này, Thánh Lan đại vực cùng nửa kia của Hắc Linh đại
vực, dưới sự bày mưu nghĩ kế của Diêu Hầu và Thất gia, đã hoàn thành giao
nhận quyền lợi chi tiết, trên cơ bản đã thành một thể.
Do quận Phong Hải thống nhất quản lý, đồng thời Tự Âm trường hà giáp
giới với Tế Nguyệt đại vực, cũng được xây dựng ra mười bảy cây cầu mênh
mông.
Những cầu lớn này vượt ngang sông dài, liên kết chặt chẽ Thánh Lan và Tế
Nguyệt vào một chỗ.
Thương đội đến từ hai đại vực, từ đây về sau ngoài vận chuyển đường sông
ra, cũng nhiều thêm vận chuyển đường bộ.
Đối với một vài tu sĩ cấp thấp, như vậy lại càng thuận tiện hơn.
truyền tống trận cũng được xây dựng và liên kết lại giống vậy.
Cho nên ở trình độ nào đó, ở phương nam đại lục Vọng Cổ, mảnh đất Hứa
Thanh trực tiếp và gián tiếp nắm giữ đã là hai đại vực rưỡi.
Loại thế lực này, trong vạn tộc tại đại lục Vọng Cổ, cũng không thấy nhiều.
Đối với Nhân tộc bây giờ, hắn đã vượt qua phạm trù chư hầu, dẫn đến
không ít ngoại tộc chấn động.
Cùng lúc đó, phạm vi phát triển cũng khiến cho từng quận từng châu, có sự
phân chia quyền lợi mới. Trong đó sự thay đổi nhân sự chủ yếu phần lớn đều
đến từ nhân mã nguyên quán quận Phong Hải.
Thánh Lan đại công tước dốc sức phối hợp, thế là sự tình thống nhất vô
cùng thuận lợi.
Cuối cùng, thành lập vực phủ.
Hứa Thanh được đề cử thành Vực Chủ. Chuyện này không liên quan nhiều
đến tu vi, bởi vì chỉ có hắn có thể kết nối với Tế Nguyệt, áp chế Thánh Lan đại
công tước, đồng thời thu hoạch được sự cuồng nhiệt của tế ti tộc Hắc Thiên.
Đổi lại là những người khác, Tế Nguyệt, Thánh Lan và Hắc Linh rất khó trở
thành chỉnh thể.
Mà quản lý đại vực không phải là chuyện của một cá nhân, nhiều khi cũng
không thể lấy ý chí con người làm chủ đạo, cho nên trong hội nghị sự thành lập
vực phủ, Diêu Hầu, Hoàng đế ba quốc gia của Thánh Lan và giáo hoàng Vưu
Tang và đại biểu của phía Tế Nguyệt, cùng một vài thế lực tộc đàn không kém
trong vực đều đảm nhiệm thành viên hội nghị sự.
Bọn họ sẽ đệ trình quyết nghị mọi chuyện liên quan với hai vực cỡ nhỡ này,
lên cho hội nguyên lão càng cao hơn một tầng.
Thành viên của hội nguyên lão không nhiều, do Thánh Lan đại công tước,
lão Cửu và một vị Hắc Thiên đại tế ti toàn thân bị vải bao bọc phong ấn đảm
nhiệm, ngoài ra, Thất gia cũng được đề cử, trở thành thành viên của hội nguyên
lão.
Sau bốn vị này là Thế tử và Hứa Thanh.
Dưới loại cơ cấu này, Thánh Lan đại vực, Tế Nguyệt đại vực, nửa Hắc Linh
đại vực, cũng bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức trên ý nghĩa chân chính, mà thực lực
bọn họ có được khi liên hợp lại cùng nhau cũng đủ để tự vệ.
Sau đó, một chuyến đi xa cũng lập tức triển khai.
Hứa Thanh và Ninh Viêm sẽ tiến về Hoàng đô đại vực của Nhân tộc, được
Nhân Hoàng tiếp kiến ở nơi đó.
Lần này ra ngoài khác với lần Hứa Thanh và Đội trưởng vụng trộm chạy tới
Tế Nguyệt trước đó, lúc kia bọn họ cần ẩn nấp, mà thân phận địa vị cũng đều
kém xa hiện tại.
Nhưng hôm nay, thân phận của Hứa Thanh cùng thế lực hắn đại biểu đều
khiến hắn không có khả năng một mình vội vã tiến đến đó.
Cho nên hắn xuất hành, cần nghi trượng.
Ba vạn người chấp kiếm trải qua nhiều lần chiến tranh đến từ quận Phong
Hải, bọn họ sẽ tùy hành tiến về Hoàng đô đại vực, người dẫn đội càng do cung
chủ Chấp Kiếm cung Lý Vân Sơn đích thân đảm nhiệm.
Khổng Tường Long cũng ở trong số đó.
Người đồng hành còn có Tử Huyền, mà Ngô Kiếm Vu vốn không muốn đi,
nhưng không chịu nổi Ninh Viêm quá nhiệt tình, thế là cũng cố gắng đi cùng.
Đương nhiên còn có một người, cũng không thể nào thiếu.
Đó chính là Đội trưởng.
Cứ như vậy, trong lúc hết thảy ở Thánh Lan đại vực tiến hành đâu vào đấy,
đám người bọn họ bước lên con đường đi đến Hoàng đô đại vực.
Mà Hoàng đô đại vực cách Thánh Lan đại vực cực kỳ xa xôi, bởi vì nguyên
nhân Huyền U Cổ Hoàng thống nhất Vọng Cổ, cho nên vị trí của nó nằm trung
tâm của đại lục Vọng Cổ.
Nơi đó đã từng được vạn tộc triều bái, là đỉnh cao, càng là Thánh địa của đại
lục Vọng Cổ.
Vực đó chẳng những có ý nghĩa đặc thù, hình dạng mặt đất của bản thân nó
cũng khác biệt những nơi khác.
Muốn đi tới đó theo cách bình thường, cần thời gian rất lâu và trải qua phạm
vi thế lực của vô số tộc đàn, độ khó rất lớn.
Cho nên muốn đi Hoàng đô đại vực, chẳng những cần truyền tống cự ly siêu
xa nhiều lần, càng cần hơn lộ tuyến cố định.
Con đường này từng tồn tại ở thời kì Cổ Hoàng, đó là một con đường cổ.
Bảy thuộc địa của Nhân tộc chính được xây trên con đường cổ này, đây
cũng là nguyên nhân Thất hoàng tử và đại quân của Thiên Lan Vương, có thể đi
từ Hoàng đô tới Thánh Lan trong thời gian ngắn.
Nhưng muốn khởi động truyền tống trận siêu cấp của bảy thuộc địa, cần hai
bên đều đồng ý mới được.
Vận chuyển đơn phương thì không cách nào truyền tống.
Cho nên đến từ Hoàng đô, và đi tới Hoàng đô, về mặt sử dụng truyền tống
trận là không giống.
Người trước cường thế, có thể khiến tất cả quận trên đường truyền tống, lấy
tốc độ nhanh nhất chuẩn bị và khởi động, càng có quyền hạn coi nhẹ sự khống
chế hai chiều.
Nhưng người sau thì không có quyền lợi này.
Mà loại truyền tống siêu cấp vượt vực này, mỗi một lần khởi động đều cần
chuẩn bị trong thời gian dài, tiêu hao cũng kinh khủng, hết thảy đều cần đám
người Hứa Thanh tự phụ trách.
Cũng may bọn họ có thánh chỉ, mà bây giờ địa vị của Thánh Lan đại vực
không tầm thường, cho nên chuyện trao đổi có thể tiện lợi hơn rất nhiều.