Nam Hoàng Châu, mùa xuân.
Màn trời u ám, mây đen tràn ngập.
Rõ ràng là buổi trưa, nhưng tầng mây đen nghịt giành trước sợ sau chen
chúc vào một chỗ, liên miên không dứt, phạm vi lan tràn cực lớn, dường như
muốn che đậy tất cả ánh nắng.
Chúng âm u lạnh lẽo bao trùm mặt đất, đìu hiu rải đầy nhân gian. Mùa vạn
vật sống lại, nhưng lại không có cảm giác sức sống hiên ngang ý. Hết thảy đều
hình thành cảm giác đè nén, bao phủ trên một tòa thành trì cổ xưa.
Tòa thành này đã tồn tại năm tháng lâu đời, nếu đọc qua sách cổ, sẽ phát
hiện thành này có thể ngược dòng tìm hiểu đến thời kì Tử Thanh thượng quốc.
Đương nhiên Tử Thanh thượng quốc này, cũng không phải là quốc gia thần
bí bị mai táng trong lịch sử kia, mà là Tử Thanh thượng quốc của Nam Hoàng
Châu.
Truyền thuyết, Nam Hoàng Châu Tử Thanh quốc chính là tiếp nối hậu duệ
của Tử Thanh thượng quốc thần bí lúc trước kia.
Nhưng dường như quốc gia này bị nguyền rủa, hai chữ Tử Thanh, thế gian
không cho phép.
Cho nên Tử Thanh quốc của Nam Hoàng Châu cũng không kéo dài quá lâu,
đã mọi người phản bội, người thân phân ly, bị tám đại quý tộc dưới trướng soán
vị.
Thế là, đã có Tử Thổ.
Giờ phút này, bên trong toà thành trì này trải qua nhiều năm tháng này, vẫn
giữ lại lối kiến trúc năm đó. Người đi đường không nhiều, trong Tử Thổ giai
cấp nghiêm khắc này, quá nhiều người, giá trị có thể còn không bằng gia súc.
Đây là quy tắc của thế giới này, rất khó sửa đổi, mà cho dù bị cưỡng ép thay
đổi, cũng vẫn sẽ hình thành chuyện tương tự.
Dù sao mặt khác của văn minh là bóc lột và áp bức.
Hứa Thanh yên lặng đi trên đầu đường Tử Thổ, đi qua kiến trúc cổ xưa khắp
nơi, ngắm nhìn tòa thành này, xem người trong thành này. Gió thổi tới từ phía
trước, thổi sợi tóc hắn nhẹ nhàng phiêu diêu.
Trong thành, có cố nhân của hắn.
Đất trong thành, có ân sư của hắn.
Cố nhân, Hứa Thanh quét thần niệm qua, biết được bọn họ mạnh khỏe, cũng
đã đủ rồi.
Mà ân sư… Hứa Thanh nhìn về phía một cửa hàng bán hoa bên cạnh. Cửa
hàng mở bên cạnh nghĩa địa công cộng, phần lớn bán một vài vật tế điện người
chết. Chủ quán là người trung niên, sau khi chú ý tới Hứa Thanh, hắn vội vàng
lộ ra nụ cười nịnh nọt.
Hứa Thanh quần áo chỉnh tề, tuấn lãng dung nhan, khiến cho tiểu nhân vật
như hắn lập tức ý thức được, đây là đại nhân vật. Trong suy đoán của hắn, đối
phương hẳn là con nhà quyền quý nào đó của một trong tám gia tộc lớn nhất.
Nhân vật như vậy, hắn không dám đắc tội chút nào.
Hứa Thanh quét mắt qua, mua một bó bạch ngọc lan, đi về hướng nghĩa địa
công cộng, đi đến trước mộ Bách đại sư.
Nhìn mộ bia, nhìn hoa tươi trưng bày ở nơi đó, ánh mắt Hứa Thanh mềm
mại, hắn buông xuống hoa trong tay, quỳ xuống lạy.
“Lão sư, bình an.”
Hứa Thanh nhẹ giọng thì thào, nhắm nghiền hai mắt.
Mây mù trên bầu trời chảy trôi, lộ ra một cái khe, làm ánh nắng bị che đậy
chiếu xuống, chiếu rọi nghĩa địa công cộng này.
Chùm sáng này giống như ánh sáng ban mai, đại biểu cho sự tốt đẹp, rơi vào
nghĩa địa công cộng, khiến trong này dường như trở thành chốn bồng lại trong
tận thế, cũng đưa tới khí tức mùa xuân.
Mà chùm sáng duy nhất chiếu xuống, cũng rất nhanh dẫn đến không ít
người trong Tử Thổ chú ý.
Theo từng luồng thần niệm quét tới, tu sĩ Tử Thổ ào ào kinh ngạc, bọn họ
không phát hiện bất cứ điều dị thường nào trong nghĩa địa công cộng.
Trước mộ Bách đại sư, đã không còn một ai.
Chỉ có bó hoa ngọc lan kia, vô thanh vô tức nở rộ, mà ngụ ý của nó cũng đại
biểu cho mùa xuân đã đến.
Hứa Thanh đã rời đi.
Thời gian gần nhau, nhưng bầu trời khác nhau, thì mùa cũng khác biệt.
Mùa xuân của Tử Thổ, đối với Đông bộ Nam Hoàng Châu, lại là lúc mùa
đông bắt đầu.
Gió rét lạnh thổi qua mặt đất như lưỡi dao, cuốn lên bông tuyết giữa không
trung, vô tình phát tiết cái lạnh như băng.
Trong hoang dã, có thể thấy được một vài bóng đen không nhúc nhích, đó là
người không cần phải di chuyển, là thi hài đã bị đông cứng đến chết.
Thời đại không thay đổi, cũng sẽ không bởi vì Hứa Thanh bây giờ trở thành
chủ nhân đại vực mà có quá nhiều thay đổi, bởi vì… Tàn Diện trên bầu trời tồn
tại vĩnh hằng.
Hứa Thanh yên lặng đi qua, đi tới doanh địa người nhặt rác lúc trước. Nơi
này vẫn như cũ, nhưng cố nhân trên cơ bản đã chết hết, bị người đến sau một
lần nữa chiếm lấy, tiếp tục quay chung quanh cấm khu, ngắt lấy Thất Diệp thảo
mà sống.
Dơ dáy bẩn thỉu, lạnh lùng, máu tanh vẫn là chủ đề chính của nơi này.
Thậm chí lều vải lông vũ vẫn tồn tại giống như vậy.
Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua doanh địa người nhặt rác từ trên không, cuối
cùng đi vào cấm khu phía trước.
Mà trong nháy mắt hắn bước vào cấm khu, cả cấm khu đột nhiên ầm vang,
sương mù vây quanh trên cấm khu, nháy mắt nồng đậm, không ngừng quay
cuồng, càng có từng tia chớp màu đỏ xuyên qua trong mây mù.
Tất cả cây cối đều đang run rẩy, tất cả hung thú bên trong cấm khu đều đang
run rẩy.
Biến hóa kịch liệt này cũng dẫn đến sự chú của doanh địa người nhặt rác ở
bên ngoài. Trong sự kinh hãi dồn dập, từng tiếng gào thét đến từ chỗ sâu trong
cấm khu mang sự uy hiếp, truyền ra khỏi cấm khu.
Âm thanh này… Giống như tiếng gào thét vô lực nhất mà một con hung thú
phát ra khi đối mặt với thiên địch, không ngừng lùi lại trước nguy hiểm to lớn
nó gặp phải.
Càng có tiếng đàn càng sắc nhọn hơn gấp gáp lượn vòng, như muốn ngăn
cản Hứa Thanh đi tới, nhưng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Nét mặt Hứa Thanh không hề thay đổi chút nào. Bước chân của hắn rất
nặng, mỗi khi bước ra một bước, cấm khu đều sẽ ầm ầm rung động. Rất nhanh,
tất cả hung thú bên trong cấm khu đều lựa chọn quỳ mọp xuống.
Chỉ còn lại tiếng đàn vẫn đang giãy dụa.
Mà Hứa Thanh nghe phiền, lạnh lùng liếc mắt nhìn vào chỗ sâu trong cấm
khu.
“Ồn ào.”
Hắn vừa nói ra lời này, cái bóng dưới chân lập tức khuếch tán ra, vẻ tham
lam cùng tiếng nuốt nước miếng vượt qua cả tiếng đàn, bao trùm tất cả.
Lão tổ Kim Cương Tông cũng lập tức bay ra, trôi nổi giữa không trung, mũi
nhọn hướng về phía cấm khu, bày ra dáng vẻ chỉ cần Hứa Thanh ra lệnh một
tiếng, nó sẽ trực tiếp đi đâm xuyên một ngàn cái lỗ thủng.
Tiếng đàn im bặt dừng lại.