“Đội trưởng, ngài đừng nói đùa với ta, cha ta đối đãi với ta… Cũng không
tốt như vậy, hắn là nể mặt lão đại, không thể làm gì ta, cho nên mới nói như
thế.”
“Trong lòng ta, chỉ có lão Đại và Đội trưởng, những người khác, ta không
thèm để ý.”
“Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta mới không đi Hoàng đô đại vực kia đâu, nhưng nếu
lão Đại và Đội trưởng các ngươi muốn đi, Tiểu Ninh Tử tuyệt không hai lời, lập
tức theo cùng.”
Đội trưởng cười ha ha một tiếng, đi lên ôm cổ Ninh Viêm, móc ra một quả
táo từ trong ngực, đặt trong tay Ninh Viêm.
Nét mặt Ninh Viêm lập tức tỏ ra vẻ kích động, hắn cầm quả táo, cảm động
nhìn Đội trưởng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, có một chớp mắt như vậy, giống như tâm linh
tan vào với nhau, trở thành huynh đệ tốt.
Hứa Thanh quét mắt, không đi vạch trần.
Đối với sự triệu hồi của Nhân Hoàng, hắn biết dù thế nào, mình đều phải đi
một chuyến.
Nếu không, lập trường bên phía Thánh Lan đại vực này chung quy là bất
chính.
Hơn nữa… Tử Huyền dâng Thanh đăng, dựa theo cảm ứng của Tử Huyền,
cũng chính là ở đại vực của Nhân tộc.
Về tình về lý, hắn đều phải đi một chuyến.
Mà hắn cũng rất muốn biết, làm Hoàng đô trung tâm nhất của Nhân tộc, nơi
đó là dáng vẻ gì, lại tồn tại loại thiên kiêu và phong cảnh nào.
Mặt khác… Chuyện Thất hoàng tử chạy trốn, hắn cũng đã biết, đối với hậu
hoạn này, đáy lòng Hứa Thanh luôn tồn tại sát ý.
Vì lão cung chủ Chấp Kiếm cung, cũng vì hành vi trước đó của Thất hoàng
tử, hết thảy đều cần một kết thúc.
“Còn nữa, đại đế cũng ở đó…”
Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng, ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng
Chấp Kiếm bộ Nghênh Hoàng Châu. Từ đầu đến cuối, hắn luôn nhớ kỹ bóng
dáng bàng bạc của đại đế mình nhìn thấy trong nghi thức vấn tâm của người
chấp kiếm.
“Đi bái kiến một chút.”
Ánh mắt Hứa Thanh lộ ra sự quả quyết, nhưng hắn biết rõ chuyến đi đến
Hoàng đô đại vực lần này chính là một chuyến đi xa dài dằng dặc. Đường xá
đẹp đẽ như ngọc, lần tiếp theo trở về có thể là một khoảng thời gian sau.
Cho nên trước khi đi, hắn quyết định đi Nam Hoàng Châu một chuyến.
Hắn muốn đi tảo mộ Bách đại sư, chỗ Lôi đội cũng là như thế.
Còn có Hoàng Nham nữa.
Có một số việc, bây giờ đáy lòng Hứa Thanh đã có đáp án, cho nên hắn
muốn đi Hoàng Cấm một chuyến, thoải mái trò chuyện cùng lão bằng hữu một
chút. Chính lúc đang chính suy tư, một âm thanh truyền tới từ đáy lòng hắn.
“Chủ tử yên tâm, lần này chúng ta đi Hoàng đô đại vực, Du Linh Tử nhất
định bảo vệ chủ tử an khang. Chỉ cần có kẻ đui mù dám mang ý đồ xấu với chủ
tử ngài, ta nhất định khiến hắn biến thành quỷ!”
Lời nói chém đinh chặt sắt, lộ ra khí thế ngạo nghễ, chính là lão tổ Kim
Cương Tông.
Lúc âm thanh này vọng lại trong lòng Hứa Thanh, lão tổ Kim Cương Tông
bay ra vù vù từ hư vô bên cạnh, vòng quanh Hứa Thanh, tỏa ra tia sắc bén óng
ánh, không ngừng hiển lộ rõ năng lực của mình, thoạt nhìn tuyệt đối không phải
vật phàm.
Ánh mắt Hứa Thanh rơi vào trên thân lão tổ Kim Cương Tông.
Mấy ngày trước, Thất gia đã tăm sắt xương cá đã tế luyện xong cho Hứa
Thanh.
Uy lực của nó so với trước kia đã thoát thai hoán cốt, có sự bay vọt về chất,
càng tỏa ra khí tức cổ xưa.
Mà tăm sắt vốn chỉ là phàm phẩm, nhiều nhất xem như trọng bảo, có lão tổ
Kim Cương Tông trở thành khí linh, làm cho nó được thăng hoa, lại trải qua lôi
kiếp, uy lực tăng mạnh.
Nhưng rốt cuộc chất liệu của nó rất bình thường.
Cho đến khi xương cá của Tiên Cấm dung nhập, dẫn đến xuất hiện biến hóa
từ trên căn bản, lại có huyết nhục Xích Mẫu thêm vào, phối hợp thủ pháp cổ
xưa đặc thù của Thất gia, cuối cùng đã luyện bảo vật này đến trình độ kinh
người.
Hình dáng nó biến thành càng lớn hơn, không còn là một cây tăm tinh tế, mà
như hàng ma xử (cái chày hàng ma), mũi nhọn dài nhỏ, đoạn cuối hơi thô, màu
sắc đen nhánh, tràn ra khí tức lạnh buốt, phong ấn hư vô bốn phía, đồng thời
cũng có ánh sáng chói lọi, tự động lấp lánh ở xung quanh.
Nhất là đoạn cuối cùng, nơi đó tồn tại bức tượng ba đầu, một cái là Thần
linh Tiên Cấm, một cái là Xích Mẫu, một cái cuối cùng là mặt của lão tổ Kim
Cương tông.
Hai cái trước đều nhắm mắt, thần uy nội liễm, duy chỉ có cái đầu thứ ba,
mang vẻ mặt nịnh nọt, rất không cân đối với chỉnh thể.
Ngóng nhìn lão tổ Kim Cương Tông trôi nổi trước mặt, Hứa Thanh nghĩ đến
lời nói của sư tôn khi giao vật này cho mình mấy ngày trước.
“Lão tứ, vật này lấy Thần của Tiên Cấm làm xương, lấy linh của Xích Mẫu
làm thịt, duy chỉ có khí hồn kém một chút, nhưng nể tình nó có hơi ngốc, cũng
miễn miễn cưỡng cưỡng tạm được. Nhìn từ trình độ nào đó, trên cơ bản nó
chính là một thần phôi.”
“Lại trải qua vi sư dùng tiên pháp được ghi chép trong sách cổ rèn đúc, cho
nên ta gọi vật này là Tiên Khí!”
“Ngươi phải nhớ kỹ một điểm, thi triển lớn nhất của Tiên Khí chính là uy
thế kinh khủng nó sinh ra vào thời khắc nó tự bạo.”
“Mà khí linh này rất ngu ngốc, rất dễ lừa dối, sau này lúc ngươi sử dụng thì
nắm chắc cho tốt. Tốt nhất là để chính nó đi tự bạo, như vậy thì uy lực càng
mạnh hơn.”
Lúc ấy, lão tổ Kim Cương Tông ở bên cạnh, không cách nào nghe thấy lời
nói này.
Chương 1796: Pháp chỉ của Nhân Hoàng (2)
Giờ phút này hắn đương nhiên cũng không biết gì, đang ngạo nghễ mở
miệng ở đây.
“Cho dù là Tiểu Thí Ảnh cũng giống như vậy, dám tiếp tục phản nghịch, lão
tổ ta nhất định đâm nó một ngàn cái lỗ, để nó biết, ai mới là lão nhị!”
Hứa Thanh im lặng, nghĩ ngợi rồi cho ra một ánh mắt tán thưởng.
Lão tổ Kim Cương Tông lập tức kích động.