Trong tương lai, hắn muốn mỗi một châu trong nửa vực này, đều xây dựng
thần miếu thuộc về Tử Nguyệt, phát triển thần giáo thuộc về Tử Nguyệt.
Thậm chí hắn còn dự định tiến về Thánh Lan, tiến về Tế Nguyệt, tiến về vực
khác, đi xây dựng thần miếu, tuyên dương giáo nghĩa, gia tăng tín đồ.
Mà thân phận của hắn cũng đã thay đổi, trở thành giáo hoàng đời thứ nhất
của Tử Nguyệt thần giáo.
Nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi.
Trên thực tế, trong số tế ti tộc Hắc Thiên, cường giả như mây, cũng đã từng
có vài vị Uẩn Thần.
Nhưng bọn họ khác biệt với tu sĩ.
Bọn họ không tu đạo, cả đời phụng dưỡng Thần linh, phần lớn sức mạnh
của bản thân cũng đều đến từ Thần linh ban cho.
Thế là Xích Mẫu chết đi, khiến bọn họ trở nên vô cùng suy yếu, giống như
trong nháy mắt đã dầu hết đèn tắt, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sức sống.
Mà Hứa Thanh xuất hiện, khiến cho hết thảy xuất hiện hi vọng.
Theo Hứa Thanh tăng lên, theo Tử Nguyệt chậm rãi từ hư ảo biến thành
chân thực, thời khắc khi Tử Nguyệt hoàn toàn hóa thành thực chất, những đại tế
ti yếu ớt kia của tộc Hắc Thiên, sẽ một lần nữa thể hiện ra lực lượng đỉnh cao
trong quá khứ.
Hứa Thanh ngầm đồng ý chuyện này, rời khỏi Hắc Linh đại vực.
Nhưng tiên thuật tràn ngập nơi đây vẫn không tiêu tán, nó sẽ kéo dài bao
phủ trên bầu trời Hắc Linh đại vực, hóa thành một mảnh mây mù huyết sắc, che
đậy ánh sáng và nhiệt độ đến từ Thự Quang Chi Dương ở một trình độ nhất
định.
Làm tộc Hắc Thiên ở nửa đại vực này có thể nghỉ ngơi lấy lại sức.
Tuy nhiên, chiến tranh thật ra vẫn còn tiếp diễn, với nửa Hắc Linh vực khác,
cùng Hắc Thiên đại vực của tộc Hắc Thiên, thời khắc đều có trận chiến sinh tử.
Nhưng điều đó không liên quan đến Hứa Thanh.
Thánh Lan đại vực không chịu trách nhiệm về toàn bộ trận chiến với tộc
Hắc Thiên, bọn họ chỉ là một khâu trong trận đại chiến hai tộc này mà thôi.
Khâu này là Thiên Lan Vương vì Thất hoàng tử mà đứng vững Thánh Lan
đại vực, lập quân lệnh trạng, dù hắn vẫn lạc, nhưng bên phía Thánh Lan đại vực
vẫn hoàn thành nó một cách hoàn mỹ.
Bắt đầu từ giờ khắc này, phạm vi Thánh Lan đại vực được tăng lên rất lớn,
quận Phong Hải chân chính khởi động lực lượng của một vực cỡ nhỡ, mà Hứa
Thanh làm Quận thủ, quyền lợi của hắn lớn đến mức vượt qua hết thảy Quận
thủ.
Nói một tiếng chư hầu cũng không hề quá.
Điều quan trọng nhất là bên cạnh Hứa Thanh có Ninh Viêm.
Ninh Viêm tồn tại, khiến cho Hứa Thanh đứng trên đại nghĩa, tất cả hành vi
của hắn đều không liên can đến việc đi quá giới hạn.
Cho dù Thiên Lan Vương có vẫn lạc, cũng là như thế.
Ninh Viêm đứng ra, ngôn ngữ của hắn, hành vi của hắn, đều đẩy tất cả mọi
chuyện sang hướng cuộc chiến giữa các hoàng tử.
Dù cho người xem hiểu rất rất nhiều, nhưng ở một số thời khắc, ý nghĩa của
tấm màn che không phải nằm ở bản thân nó, mà nằm ở việc… Không thể xốc
lên.
Không xốc lên, đây chỉ là cuộc chiến giữa các hoàng tử thôi.
Nhưng nếu xốc lên, Thánh Lan đại vực, cả nửa Hắc Linh đại vực, còn có Tế
Nguyệt đại vực, hết thảy hết thảy đều sẽ không thể không khiến nội bộ Nhân tộc
xuất hiện mâu thuẫn bén nhọn.
Cái giá của mâu thuẫn này, cần người xốc lên tấm màn che đến gánh chịu.
Mà Nhân Hoàng không muốn xốc lên, những người khác… Cũng không thể
xốc lên.
Hết thảy, từ đầu đến cuối, thật ra đều là hai bên đánh cờ và chế hành nhau,
giống như trận giao chiến giữa các tu sĩ, phải xem có đáng giá hay không.
Cho nên, nửa tháng sau khi chuyện ở Hắc Linh đại vực kết thúc, hai thánh
chỉ đến từ Hoàng đô đại vực, được đưa đến trong Thánh Lan đại vực.
Thánh chỉ thứ nhất, là cho Hứa Thanh!
“Phụng tiên thừa vận, Huyền Chiến Đế nói, xưa nay tổ hoàng trị thế lại có
hiền thần, Đông Thắng có Yến, Kính Vân có Chư Tức Trần Khẳng, đạo thế mơ
về tiếng chuông triệu hồi.”
“Thần nâng thì quân chính, thiên hạ trị yên, bây giờ nghe Thánh Lan có hiền
tài, trị Phong Hải, quản lý Thánh Lan, bình định Hắc Linh, bảo vệ bình yên, bảo
vệ lãnh thổ Nhân tộc, thực hiện trách nhiệm bảo vệ cương thổ.”
“Trẫm coi trọng tâm này, thưởng đức này, yêu cội nguồn này, nhưng Thánh
Lan là vùng đất Cổ hoàng lập căn bản, có thể xưng là quốc mạch, vị trí càng
quan trọng hơn, nay triệu hiền tài Hứa Thanh, vào Hoàng đô đại vực, trẫm ban
thưởng, Thái học khai phủ, phương pháp trị quan lại, khâm thử.”
Thánh chỉ thứ hai là dành cho Ninh Viêm, cách diễn đạt trong đó rõ ràng
đơn giản rất nhiều, lại có ý dạy bảo rõ ràng.
“Thập nhị tử Viêm chính là hạng người ngang bướng, tâm và thân không
tĩnh, trộm chạy khỏi Hoàng đô, càng thích làm việc ngông cuồng, vốn nên bị
trông coi chặt chẽ, không thể sơ sẩy.”
“Nhưng nghĩ đến nó tuổi nhỏ, mẫu thân sớm qua đời, trẫm thiếu quản giáo,
là tội của trẫm.”
“Lại nhớ đến lần này có thể giúp đỡ quản lý Thánh Lan, có hiền tài dạy dỗ,
tạm gác lại chờ xem phẩm hạnh.”
“Hiện lập tức hồi cung, không được làm trái, chuyến này nếu như có kẽ hở,
trẫm ắt sẽ biết, lúc đó giết ngươi vậy, nhất định không khoan thứ.”
Trong lầu các phủ Quận thủ quận Phong Hải, Hứa Thanh nhìn lên trước mặt
hai thánh chỉ, như có điều suy nghĩ.
Thất gia và Diêu Hầu không ở đây, chỉ có Đội trưởng và Ninh Viêm, ở cùng
Hứa Thanh.
Giờ phút này Đội trưởng ngồi ở đó, vừa ăn quả đào, vừa nhìn về phía hai cái
thánh chỉ, miệng truyền ra tiếng âm thanh, quét qua Ninh Viêm cẩn trọng mà
đứng.
“Tiểu Ninh Tử, cha ngươi đối xử với ngươi cũng được đấy, trong này đầu
tiên là chửi mắng ngươi một trận, rồi mới nói là tội của hắn…”
“Đây là giúp ngươi ôm lấy chuyện của Thiên Lan Vương.”
“Nhưng cha ngươi cũng quả thực nhẫn tâm với ngươi, trình độ nghiêm khắc
của câu nói cuối cùng kia đã tràn ra từ trong câu chữ rồi, trên đường ngươi mà
hơi có chút sai lầm thôi là đã muốn chém ngươi rồi.”
Ninh Viêm nhìn Đội trưởng, đầy mặt lấy lòng, rồi lại vụng trộm quét mắt
nhìn Hứa Thanh, hạ giọng mở miệng.