“Đây cũng là chỗ cao minh của quận Phong Hải... Nếu đổi lại là lúc khác,
Thiên Vương chết trận, chuyện như vậy nhất định cực lớn, nhưng hôm nay
chuyện ở Tế Nguyệt đủ để rung động bát phương, khiến Nhân Hoàng cũng
không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Lại thêm kéo chuyện này vào trong phạm trù tranh đoạt ngôi vị hoàng đế,
cho Nhân Hoàng một câu trả lời, cho hoàng đô một câu trả lời, như vậy cái chết
của Thiên Vương cũng mang ý nghĩa khác.”
“Từ tranh đấu giữa quận Phong Hải và Thiên Lan Vương, biến thành tranh
đấu giữa Thập Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử... Từ chiến tranh chư hầu, biến
thành chuyện nhà của Hoàng tộc.”
“Quận Phong Hải, có cao nhân!”
Thánh Lan đại công tước thở sâu, lựa chọn thần phục.
Sự gia nhập của hắn khiến cho toàn bộ Thánh Lan đại vực, hoàn toàn thống
nhất!
Giờ khắc này, quận Phong Hải trở thành trung tâm của Thánh Lan đại vực,
hết thảy thế lực, hết thảy tộc đàn trong vực lại không có bất cứ năng lực phản
kháng nào, cũng không có chút quyết tâm muốn phản kháng nào.
Dưới thực lực tuyệt đối, thần phục chính là lựa chọn duy nhất.
Lại càng không cần phải nói, quận Phong Hải còn nắm giữ đại quân ngàn
vạn Nhân tộc, cùng thế lực của Thánh Lan đại công tước, lực lượng như thế
khiến cho quận Phong Hải đứng trên đỉnh cao.
Mà Hứa Thanh, thì nước lên thuyền lên, cũng đứng trên đỉnh Thánh Lan đại
vực giống vậy.
Ngay sau đó, một pháp chỉ từ quận Phong Hải truyền khắp toàn bộ đại vực.
“Các tộc các tông, thống nhất nghe hiện triệu, trận chiến Hắc Thiên lại bắt
đầu!”
Pháp chỉ này vừa xuất hiện, các tông các tộc trong đại vực không dám
không nghe theo.
Nếu đổi lại là lúc khác, đáy lòng Thánh Lan đại công tước nhất định tồn tại
sự khinh thường, nhưng sau khi biết được chuyện ở Tế Nguyệt đại vực, biết
được thượng thần Xích Mẫu này lại đã tử vong.
Mà Hứa Thanh còn là một trong những người tham dự...
Hết thảy điều này, hắn há lại có thể khinh thường nữa.
Chẳng những không có khinh thường, thậm chí trong lòng Thánh Lan đại
công tước, trong bóng dáng Hứa Thanh tồn tại vô số thần bí.
Bởi vì hắn không cách nào tưởng tượng được, một tu sĩ Linh Tàng, vì sao có
thể đi đến loại trình độ vạn người ngước nhìn này.
“Chuyện khác thường ắt có điều lạ, Hứa Thanh này... Không tầm thường!”
Cho nên, hắn hưởng ứng cực kỳ triệt để, điều động tám phần mưới đại quân
dưới trướng tham dự trận chiến này.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, tại thời điểm Thánh Lan đại vực thống nhất,
tu sĩ các tông các tộc khắp các dồn dập đến trước tiền tuyến, do đám người Thất
gia và Diêu Hầu quy hoạch bố trí, chiến tranh lại lần nữa nổi lên...
Chuyện liên quan đến Tế Nguyệt cũng nhanh chóng được truyền ra.
Sở dĩ sau một chút thời gian, mới truyền bá nhanh như vậy, một mặt là
chuyện Hồng Nguyệt biến mất dần dần bị người khác phát hiện, một mặt khác...
Là thẻ ngọc đến từ Tế Nguyệt đại vực, truyền khắp bát phương.
Thẻ ngọc là do Thế tử viết, thông báo cho toàn bộ đại lục Vọng Cổ.
Dù là Nhân tộc hay tộc đàn khác, phần lớn đều nhận được thẻ ngọc của Thế
tử.
Trong thẻ ngọc nói rõ tình huống, nói rõ việc Xích Mẫu tử vong, điểm ra
chuyện Chủ tể Tế Nguyệt sống lại.
Việc này lập tức làm chấn động tất cả tộc đàn, chấn động toàn bộ Vọng Cổ,
thậm chí một số Thần linh che giấu, sau khi phát hiện ra, cũng đều dâng lên dao
động cuồng bạo.
Mà chuyện này thật hay giả rất dễ phân biệt, liên tưởng trước đó Tàn Diện
mở mắt, Tế Nguyệt đại vực thay đổi, hết thảy đã vô cùng rõ ràng sáng tỏ.
Hoàng Đô đại vực của Nhân tộc đương nhiên cũng nhận được thẻ ngọc, biết
được việc này.
Giờ phút này, trong hoàng cung của hoàng vực Nhân tộc, trong một tòa gác
cao giữa mây mù tràn ngập, trong gió lớn rít gào, Nhân Hoàng đứng ở đó,
ngóng nhìn phía trước.
Trên bàn trà phía sau hắn, có đặt vào hai cái thẻ ngọc, một cái đến từ Thế tử
Tế Nguyệt, một cái đến từ Thất hoàng tử.
Mà ánh mắt của hắn vô hỉ vô bi, nơi ánh mắt nhìn đến, là một mảnh biển
mây mù cuồn cuộn.
Mà cẩn thận nhìn lại, có thể nhìn thấy nơi mảnh mây mù này ở, đúng là một
ngôi sao vô cùng to lớn, thậm chí to lớn đến nỗi…căn bản không nhìn thấy
điểm cuối.
Ngôi sao này được hình thành trong trạng thái khí, mây mù trên đó chảy
xuôi, giống như một bức họa trừu tượng, mênh mông kinh người.
Hồi lâu, một âm thanh bình tĩnh truyền đến từ phía sau hắn.
“Bệ hạ, hai thẻ ngọc, ta đều đã xem hết.”
Nhân Hoàng vẫn chưa thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt mở miệng.
“Thế nào?”
Trên bàn trà phía sau hắn, chẳng biết lúc nào thêm ra một người.
Người này mặt quan như ngọc, mái tóc dài màu tím phủ lên vai, người mặc
trường bào màu trắng, giờ phút này ngồi ở đó, nét mặt an bình. Ấy chính là
Quốc sư.
“Thật ra ngày đó, khi phát hiện thời gian của mình bị mượn đi, ta đã nhận ra
rồi.”
Quốc sư nhẹ giọng mở miệng, cầm lấy chén trà ở bên cạnh, phẩm một
ngụm.
“Huống hồ, đây chẳng phải là việc bệ hạ ngươi muốn nhìn thấy sao?” Quốc
sư ngẩng đầu, ngóng nhìn Nhân Hoàng phía trước, mỉm cười.
Nhân Hoàng im lặng, hồi lâu sau, âm thanh trầm thấp vọng lại từ trong bóng
lưng hắn.
“Ngươi có mấy phần chắc chắn.”
“Mười phần, chỉ cần bệ hạ gật đầu, đồng ý cuộc giao dịch này.”
Quốc sư mở miệng cười.
Trong mắt Nhân Hoàng lộ ra ý vị thâm thúy, tiếp tục xem mây mù xa xa.
Trong lầu các, hoàn toàn yên tĩnh, cho đến hồi lâu sau, Nhân Hoàng đi ra
phía trước một bước, biến mất trong lầu các.
Chỉ có âm thanh lạnh lùng của hắn, mang sự uy nghiêm đặc thù của người
bề trên vang vọng ra.
“Hứa Thanh kia là đệ đệ ngươi, đúng chứ.”
Nét mặt Quốc sư như thường, không có bất cứ thay đổi nào. Sau khi uống
xong nước trà trong chén, buông xuống, bóng người mỉm cười, mơ hồ không
thấy.
Gió lớn thổi tới, cuốn lên mây mù, bao phủ lầu các trong mây.
Cùng lúc đó, bên trong Thánh Lan đại vực, theo tu sĩ các tông các tộc hội tụ,
chiến tranh với tộc Hắc Thiên lại lần nữa bùng nổ.
Lần này, không liên quan đến Thất hoàng tử và Thiên Lan Vương