Trong chốc lát, quận Phong Hải bị chiếu rọi trong ngọn lửa ở đại thế giới
của Thiên Lan Vương.
Pháp bảo cấm kỵ bao phủ phạm vi trăm dặm quanh quận đô truyền ra âm
thanh chói tai, cấp tốc tiêu tán, lại miễn cưỡng hình thành một lần nữa, mà tu sĩ
quận đô cũng như vậy.
Mỗi một vị đều sâu sắc cảm nhận được sự kinh khủng của Uẩn Thần, khí
tức của toàn bộ bọn họ theo bản năng kích phát ra, cùng nhau chống cự.
Nhưng đối mặt Uẩn Thần, hết thảy đều không có tác dụng.
Nếu Thiên Lan Vương muốn, bằng một ý niệm, hắn có thể hủy diệt tất cả
trước mắt.
Nhưng hiển nhiên, mục đích hắn đến lần này không phải là hủy diệt, không
phải là ép quận Phong Hải tự bạo Thự Quang Chi Dương đồng quy vu tận.
Cho nên uy áp này dù xuất hiện, nhưng vẫn chưa chân chính giáng lâm
trong quận Phong Hải.
Đây chỉ là một lời cảnh cáo.
Cùng lúc đó, phía sau Thiên Lan Vương, một Đại tướng mặc áo giáp màu
đen đi ra từ trong đại quân, hắn ngồi trên thân một con giao long, một thân tu vi
Quy Hư tầng bốn hóa thành thế giới hư ảo, mờ nhạt bên ngoài thân thể.
Hắn liên tục bay một đường, cho đến khi đi tới trước trận hai quân, hắn
ngẩng đầu lên, nhìn quận Phong Hải, nét mặt hơi phức tạp, nhưng vẫn phát ra
âm thanh trầm thấp.
“Quận thủ Quận Phong Hải Diêu Thiên Yến, quận thừa Trịnh Khải Dịch,
tiếp ý chỉ xử phạt của Thiên Vương!”
“Quận Phong Hải có năm tội, một, bất kính với Hoàng tộc.”
“Hai, kháng chỉ bất tuân với lệnh triệu tập.”
“Thứ ba, dính líu đến chuyện chôn giết đốc quân trưng binh cùng vạn binh
quân ta.”
“Thứ tư, binh lính quận Phong Hải lâm trận bỏ chạy.”
“Thứ năm, tổng hợp hành vi trên, kéo dài chiến cuộc, ảnh hưởng to lớn, có
chứng cớ xác thực giúp quân địch!”
Sau khi bình tĩnh mở miệng, Đại tướng này ngóng nhìn bóng dáng trên lầu
các quận Phong Hải.
“Các ngươi, có biết tội hay chưa!”
Hắn vừa nói ra lời này, tất cả tu sĩ của đại quân Thiên Lan Vương phía sau
cùng nhau gầm nhẹ.
“Nhận tội!”
m thanh vượt xa thiên lôi, nổ tung bát phương, liên tục không dứt, chấn
động thiên địa, dấy lên gió lớn, thổi tới trước mọi người quận Phong Hải, làm
quần áo của tất cả mọi người đều bay phất phới.
Dẫn tới tâm thần gợn sóng, nhưng lại không có ai nói chuyện, Hứa Thanh
ngóng nhìn đại quân, nét mặt vẫn như thường.
Sự im lặng của bọn họ khiến cho ánh mắt Thiên Lan Vương hơi âm trầm,
Đại tướng phía trước hắn cũng đảo mắt quét qua quận Phong Hải giống vậy,
tiếp tục mở miệng.
“Nhưng Thiên Vương niệm tình ngươi cùng là Nhân tộc, cũng không muốn
thấy Nhân tộc tự giết lẫn nhau, cho nên, có lệnh bù trừ các ngươi cần phải nghe,
dùng việc này lập công chuộc tội.”
“Một, giao kẻ đào ngũ cho quân ta giam giữ, tùy ý thẩm phán.”
“Hai, lập tức phóng thích đốc quân Vạn Nhân.”
“Ba, Diêu Thiên Yến, Trịnh Khải Dịch gia nhập quân đoàn, lại trưng binh
trăm vạn, cùng đến tiền tuyến.”
“Bốn, cống lên tất cả Thự Quang Chi Dương.”
Đại tướng nói xong, lui về sau, trở về đại quân, mà bên phía Phong Hải vẫn
im lặng như trước.
Thiên Lan Vương thấy thế, chậm rãi đứng lên từ trên hắc long, nhìn xuống
quận đô, âm thanh như lôi đình vang vọng.
“Nếu trận chiến với tộc Hắc Thiên thắng, bổn vương miễn đi tất cả tội của
quận Phong Hải, quận Phong Hải có thể tiếp tục tự trị trong đất phong của Thất
hoàng tử.”
“Nếu không…”
Tia lạnh dâng lên trong mắt Thiên Lan Vương, tu vi Uẩn Thần tràn ra, ảnh
hưởng bầu trời, khiến cho phong vân cuốn lên, rất có ý dùng một ý niệm, quận
đô sẽ bị phá hủy, sinh linh đồ thán chi.
Trong lầu các Quận Phong Hải, Thất gia quay đầu, nhìn về phía Hứa Thanh.
Diêu Hầu cũng nhìn về phía Hứa Thanh, giờ phút này ánh mắt của tất cả
mọi người xung quanh đều rơi vào trên thân Hứa Thanh.
Đội trưởng thì mặt mũi tràn đầy ngạo nghễ, vô cùng đắc ý.
Một màn này dẫn đến sự chú ý của Thiên Lan Vương, chân mày hắn hơi
nhíu lại. Lúc trước hắn đã cảm thấy quận Phong Hải quỷ dị, hiện giờ cảm giác
này lại càng rõ ràng, thế là hắn hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt mở miệng.
“Xem ra các ngươi còn có chỗ dựa khác, cứ lấy ra đi, bổn vương cũng rất tò
mò.”
Nét mặt Hứa Thanh như thường, hắn không nhìn Thiên Lan Vương tràn ra
uy nghiêm kia, hắn ngóng nhìn bầu trời, ôm quyền cúi đầu.
“Cửu gia gia, hắn gọi ngươi kìa.”
Hứa Thanh vừa nói ra lời này, nét mặt Thiên Lan Vương vẫn bình tĩnh, thần
niệm quét ngang bầu trời.
Hắn muốn xem một chút, ngoài Thự Quang Chi Dương ra, quận Phong Hải
rốt cuộc còn có chỗ dựa nào nữa.
Mà cho dù là gì đi chăng nữa, đều không liên quan đến hắn, hắn trở thành
Thiên Vương không phải vì gia tộc, mà là bởi tu vi Uẩn Thần của hắn.
Làm một trong ba mươi ba Thiên Vương của Nhân tộc, dù hắn không phải
người mạnh nhất, những thân phận, địa vị và sức chiến đấu của mình đề khiến
hắn có lực lượng đi đối mặt tuyệt đại đa số tình huống trong thiên địa. Lại càng
không cần phải nói đến Thánh Lan đại vực thâm sơn cùng cốc này.
Hắn biết rõ trước khi Thánh Lan đại công tước thế hệ này bước vào Uẩn
Thần, vô số năm qua, trong Thánh Lan đại vực này là không có Uẩn Thần tồn
tại. Đối với những người ở nơi này, Uẩn Thàn chăng khác nào… Thần linh. Đều
là thiên uy như thế, đều không thể chống cự, không cách nào rung chuyển.
Hắn biết rõ Nhân tộc là một đại tộc cuối cùng thống nhất Vọng Cổ đại lục,
dù trải qua rất nhiều long đong, nhưng bây giờ vẫn có thể miễn cưỡng xem như
một trong số các đại tộc, thực tế khi so với tộc Hắc Thiên, nhìn từ số lượng Uẩn
Thần, thì Nhân tộc vượt xa.
Cho nên trước đó nếu Nhân tộc muốn bắt lấy Thánh Lan đại vực phụ thuộc
tộc Hắc Thiên thì cực kỳ đơn giản.
Đối với các vực thuộc địa khác, Nhân tộc cũng có thể thu phục được đại
vực.
Thế nhưng, cái giá phải trả khi làm như thế lại rất lớn, thế cục không cho
phép, ngoại tộc phải đối mặt cũng rất nhiều.
Bởi vì, bảy đại vực thuộc địa, đều tồn tại quan hệ rắc rối phức tạp, sau lưng
đầu có đại tộc có vực bảo, kéo một phát là động toàn thân.
Mà trước đó Nhân tộc lại không có vực bảo