Còn phía trước nhất là một con hắc long dài vạn trượng, thân thể bàng bạc
của nó cho người ta một loại cảm giác mênh mông, chớp động trong mây mù,
uy vũ kinh người.
Đỉnh đầu nó có một người khoanh chân ngồi, đó chính là Thiên Lan Vương,
hắn nhắm hai mắt, nét mặt lạnh lùng, tràn đầy uy nghiêm.
Mà nơi đại quân đi qua, gió nổi mây phun, thiên địa cùng chấn động, một
đường đi ngang qua lãnh địa của Thánh Lan đại công tước, lại đi ngang qua nơi
vốn là hoàng đô Thiên Phong quốc, nay đã thành đống đổ nát, đại quân dừng lại
ở đây.
Thiên Lan Vương trên hắc long mở mắt ra, ngóng nhìn đống đổ nát. Sau khi
cảm ứng một lát, hắn như có điều suy nghĩ, sau đó nhắm mắt một lần nữa, đại
quân tiếp tục tiến lên.
Cho đến đi tới biên giới quận Phong Hải, mảnh đất ba châu đòi tới từ Thất
hoàng tử lúc trước.
Chúng sinh ba châu, đều run rẩy, kẻ phàm tục cũng thế, tu sĩ cũng vậy, họ
đều đang run rẩy.
Một mảnh đen kịt đại quân, vượt qua bầu trời với khí thế dời núi lấp biển,
hình thành gió lốc quét ngang mặt đất, một đường nghiền ép đi qua, khiến cho
dãy núi tan nát, mặt đất sụp đổ.
Trận pháp ba châu trong khoảnh khắc tan thành mây khói, một số thế lực
các tộc và tông môn, chỉ cần trên con đường đại quân tiến lên, đều sẽ bị thuận
tay trấn áp.
Còn Chấp Kiếm bộ trú đóng tại ba châu, càng là như vậy.
Ngang ngược, mạnh mẽ, vô địch.
Đủ loại từ ngữ tăng thêm khí thế, bùng nổ ngập trời từ trên đại quân này.
Bọn chúng khiến cho thiên địa biến sắc, gió lốc càng lớn hơn tới gần quận
Phong Hải quận đô.
Trong chốc lát, quận Phong Hải bấp bênh, tràn đầy nguy cơ.
Mà quận đô quận Phong Hải đương nhiên cũng nhận được tin tức. Trên thực
tế, quận Phong Hải không quá ngoài ý muốn đối với việc Thiên Lan Vương
đến, ngay từ đầu sau khi trấn áp đốc quân, chúng tu sĩ quận Phong Hải đã ý thức
được sẽ có một ngày này xuất hiện.
Cho nên việc chuẩn bị chiến đấu vẫn luôn tiếp diễn.
Bây giờ ngay khi nhận được tin tức, pháp bảo cấm kỵ của quận Phong Hải
đã ầm ầm khởi động, càng có pháp bảo đến từ tông khác cũng khởi động theo
đó, bị pháp bảo cấm kỵ của quận đô tiếp quản, hình thành một cái lưới lớn, bao
phủ phạm vi trăm dặm xung quanh quận đô.
Còn có từng tu sĩ đến từ ba cung và tông môn, mặc áo giáp trên người,
chuẩn bị sẵn sàng phản kích, còn có từng trận pháp trên lấp lánh mặt đất, hình
thành thuật thần thông.
Đồng thời lượng lớn pháp khí chiến tranh cũng đều khởi động, có thể bùng
nổ bất cứ lúc nào.
Càng có từng con rối, do nhiều người điều khiển, giữ lực mà chờ.
Giữa không trung, đại dực của Thất gia bay múa, phi chu của các tông tràn
ngập, trên không trung còn có một tòa điện đường khổng lồ. Thất gia và Diêu
Hầu, còn có cung chủ ba cung và Quy Hư của các tông đều ở nơi này, Hứa
Thanh và Đội trưởng cũng ở trong đó.
Bọn họ đều đang ngưng mắt nhìn bầu trời phía xa.
Mà giờ khắc này, khi bọn họ nhìn về phương xa, thế lực khắp toàn bộ Thánh
Lan đại vực đều đang nhìn chăm chú nơi này.
Nếu đổi lại là trước đó, những thế lực này tất nhiên sẽ cho rằng quận Phong
Hải sắp bị xóa sổ, nhưng theo quận Phong Hải xuất hiện Thự Quang Chi Dương
khoảng thời gian trước, rung chuyển bát phương.
Cho nên, đối với việc Thiên Lan Vương đến, thế lực khắp nơi đều đang
quan sát. Bọn họ muốn xem một chút, trong trận gió lốc này, quận Phong Hải
rốt cuộc sẽ đi con đường nào.
Trong đó, bên phía Thánh Lan đại công tước, sự chú ý của hắn là trực tiếp
nhất. Dựa vào thần hồn của hắn, hắn có thể rõ ràng phát hiện ra chuyện ở quận
Phong Hải. Với hắn, hắn không muốn chọc đến Thiên Lan Vương, mà Thự
Quang Chi Dương của quận Phong Hải lại khiến hắn rất hứng thú.
Nhưng song phương sẽ thế nào, hắn không quan tâm. Điều hắn càng để ý là
mượn cơ hội này, xem sức nặng của hai phe này có bao nhiêu.
“Đáng tiếc, quận Phong Hải rốt cuộc vẫn quá yếu, nếu quận Phong Hải
quyết đoán hơn một chút, tự bạo tất cả Thự Quang Chi Dương, như vậy chuyện
sẽ thú vị rồi.”
Thánh Lan đại công tước mỉm cười, nét mặt nhẹ nhõm.
Hắn không cho rằng việc này liên quan gì đến mình, cũng không cảm thấy
chuyện này sẽ sinh ra ảnh hưởng gì đối với tương lai, trừ khi… Quận Phong Hải
thật sự quyết đoán bùng nổ.
Nhưng hiển nhiên loại hành vi của kẻ điên này, khả năng cao sẽ không xuất
hiện.
Cho nên hắn tiếc nuối.
Mà trong các thế lực chú ý chiến cuộc này, có một phương, giờ phút này
phấn chấn vì, đó chính là Thất hoàng tử đã trốn đi.
Hắn biết quận Phong Hải không đơn giản, nhưng càng tin tưởng cữu cữu
của mình, dù sao… Đó là Uẩn Thần.
Thế là, lòng hắn tràn đầy chờ mong đối với kết cục.
“Hứa Thanh, lần này, ngươi sẽ lựa chọn ra sao!”
Cứ như vậy, trong quá trình thế lực khắp Thánh Lan đại vực dùng các cách
khác nhau chú ý một trận chiến này, đại quân của Thiên Lan Vương đã xuất
hiện bên ngoài quận đô quận Phong Hải.
Bọn họ đến khiến bầu trời quận Phong Hải mất đi màu sắc, mặt đất như địa
long xoay mình*, tiếp tục lay động.
(*địa long xoay mình: cách gọi động đất thời cổ)
(*địa long xoay mình: cách gọi động đất thời cổ)
Uy áp hình thành từ đếm không xuể quân sĩ, rung chuyển tâm thần của tu sĩ
chú ý đến nơi này.
Càng kinh người hơn là bóng dáng khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên đỉnh đầu
con hắc long ở phía trước nhất.
Phía bên Quận Phong Hải cũng đều hoàn toàn yên tĩnh, không có ai nói
chuyện, họ đều đang ngóng nhìn người trung niên uy vũ trên hắc long kia.
Thời khắc mọi ánh mắt hội tụ, Thiên Lan Vương mở hai mắt ra, giống như
hai cái lò lửa bùng nổ ra từ trong mắt hắn, khiến cho thiên địa vang rền, gió lốc
cuốn lên hết thảy.
Bầu trời truyền ra tiếng kêu kinh ngạc, bóng dáng Thanh Cầm cấp tốc rút
lui, không dám nhìn chăm chú nó mảy may.
Một tòa đại thế giới mênh mông xuất hiện trong bầu trời trên quận đô quận
Phong Hải, thành bầu trời của quận Phong Hải, che khuất ánh sáng, thành bóng
tối, bao phủ quận đô.
Chỉ có ngọn lửa tồn tại bên trong đại thế giới, không ngừng thiêu đốt, theo
tiếng gào thét như hung thần ác sát đếm không hết, rung động chúng sinh.