Ánh nến đốt lên, thần hồn hắn thành dây đốt ở bên trong, tiếp tục thiêu đốt.
Tiếng kêu rên đau đớn thê thảm, không giống tiếng người, theo ngọn nến
thiêu đốt, không ngừng vang vọng từ trong ánh nến này.
Hứa Thanh nâng tay, cầm ngọn nến trong tay, quay người đi đến chỗ Tử
Huyền, đặt ngọn nến này trước mặt nàng.
“Tặng cho ngươi, một món quà nhỏ.”
Hứa Thanh chần chờ một chút, nói ra.
Tử Huyền nhìn Hứa Thanh, nàng không ngờ tới Hứa Thanh sẽ làm như thế.
Dựa theo sự hiểu biết của nàng với Hứa Thanh, đây hình như không phải phong
cách của đối phương, nhưng không sao cả, giờ khắc này, đáy lòng Tử Huyền
dâng lên cảm xúc dị dạng nồng đậm.
Nàng nhận ngọn nến, trong mắt lộ ra thần thái mãnh liệt.
Nàng chuẩn bị đặt chiếc đèn này, ngoài cửa động phủ của mình, làm đèn
chong, luôn luôn thiêu đốt.
Bên trong đại điện, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu thảm trong cây nến
còn đang truyền ra.
Mắt lão tổ Huyết Luyện Tử lộ vẻ tán thưởng, nhìn đồ tôn duy nhất của
mình, trong lòng vô cùng thưởng thức. Hắn cảm thấy Hứa Thanh không tệ, rất
có phong thái của mình lúc còn trẻ tuổi, biết cái gì gọi là lãng mạn huyết sắc.
Mà trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên
bầu trời, ôm quyền cúi đầu.
Tâm thần, truyền đến lời nói lạnh như băng của lão Cửu.
“Có vài kẻ địch, cần một kiếm chém giết nó.”
“Nhưng đối với loại đối thủ trêu chọc nữ nhân của mình, nếu ngươi chém
giết quá nhanh, không khỏi thiếu một chút khuây khoả.”
“Cho nên, ngươi phải tra tấn từng chút một, làm tàn phế, cuối cùng hóa
thành một món quà.”
“Đây mới là phương pháp khiến nữ nhân cảm động trong lòng, việc này lão
phu có kinh nghiệm, năm đó giúp rất nhiều người làm như thế rồi.”
Nét mặt Hứa Thanh trở nên kỳ quái. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe thấy
Cửu gia gia nói nhiều như thế, cũng không ngờ tới Cửu gia gia bình thường
lạnh như băng, thế mà có vẻ rất có kinh nghiệm.
Thế là hắn chỉ có thể gật đầu, nhưng chú ý tới thần thái trong mắt Tử Huyền
giờ phút này, Hứa Thanh cảm thấy, lời Cửu gia gia nói có lẽ là đúng.
Tuy nhiên hắn vẫn cho rằng, kẻ địch, nên dùng một đao chơi chết, không thể
kéo dài.
“Chỉ một lần này.” Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng.
Nguy cơ của quận Phong Hải, theo Trần Dương Tử hóa thành một chiếc
đèn, theo Thất hoàng tử ẩn nấp, tạm thời biến mất.
Chuyện phản loạn bên trong quận Phong Hải cũng kết thúc rất nhanh.
Một mặt là Thất gia lôi đình trấn áp, mà nguyên nhân càng lớn hơn là tin tức
hoàng đô Thiên Phong quốc bị một viên Thự Quang Chi Dương san bằng không
cách nào giấu được, đã truyền khắp toàn bộ Thánh Lan đại vực bằng tốc độ kinh
người.
Cho dù là từng dị tộc trên Cấm hải cũng đều nghe nói về chuyện này, từng
tên kinh hãi đến cực hạn, run lẩy bẩy, cảm giác kính sợ với quận Phong Hải
trong chớp mắt đã tăng lên mức cao nhất.
Thật ra dù là tộc đàn nào, đều có tính xấu.
Mà Thự Quang Chi Dương rất có tác dụng với loại kém tính xấu này.
Uy hiếp của nó có thể đánh nát hết thảy tính toán, có thể rung chuyển toàn
bộ tâm thần, nhất là... Nó phóng thích, làm cho tất cả mọi người nhìn thấy tử
vong.
Cũng không người nào biết, quận Phong Hải rốt cuộc đã chế tạo ra Thự
Quang Chi Dương thế nào, bây giờ còn có mấy viên.
Không người dám đi cược.
Bởi vì lúc trước khi Thự Quang Chi Dương xuất hiện, tộc đàn đánh cược
đầu tiên tên là Hắc Thiên. Bọn họ chịu đựng tổn thất thật lớn, lấy kết cục gần
như diệt tộc, báo cho tất cả những người sau đó, cái giá đánh cược là gì.
Tộc Hắc Thiên đều như thế, lại càng không cần phải nói nơi khác.
Cho nên dị tộc vây khốn Thất Huyết Đồng, ngay lập tức rút quân, lại lấy
thái độ vô cùng cung kính, đưa ra lễ vật nhận lỗi, muốn hóa giải ân oán.
Nhưng chuyện há có thể hóa giải đơn giản như thế, chiến tranh không phải
ngươi muốn đánh thì đánh, ngươi muốn hòa hoãn thì hòa hoãn. Thế là Thất gia
đích thân đi nhiều dị tộc, ký kết một loạt hiệp ước không bình đẳng.
Từ đây về sau, địa vị của những dị tộc này còn không bằng cả đảo Nhân
Ngư lúc trước, luôn bị khóa chặt dưới thân quận Phong Hải.
Trong thời gian ngắn, uy của quận Phong Hải dâng lên hiển hách trong toàn
bộ Thánh Lan đại vực.
Cái tên Hứa Thanh cũng lại một lần nữa vang vọng bát phương, không chỉ
là quận Phong Hải, còn bao gồm Cấm hải, bao gồm Nam Hoàng Châu, cùng
toàn bộ Thánh Lan đại vực.
Người nghiên cứu lịch sử bên trong rất nhiều tộc đàn đều từng sinh ra cảm
giác hoảng hốt trong khoảng thời gian này, giữa mơ hồ dường như đã có một
thời đại, từng xuất hiện chuyện tương tự trên mảnh đất này.
Thời đại kia thuộc về Tử Thanh thượng quốc, thuộc về Kính Vân Nhân
Hoàng và Tử Thanh Thái Tử cùng nổi danh.
Bây giờ, vô số năm trôi qua, quận Phong Hải quật khởi, Hứa Thanh... Quật
khởi.
Bởi vì trong cái tên mang chữ “Thanh”, cho nên có một số tộc đàn suy đoán
Hứa Thanh có lẽ là có huyết mạch của Tử Thanh thượng quốc.
Nhưng đây cũng chỉ là một suy đoán.
Đồng thời, bên phía Diêu Hầu, cũng cực kỳ thuận lợi mà thành công cứu về
hơn một vạn tu sĩ quận Phong Hải chỗ Khổng Tường Long.
Thời khắc những tu sĩ Phong Hải trải qua vô số lần sinh tử này trở về, Hứa
Thanh đích thân dẫn đầu cả đám người quận Phong Hải nghênh đón ở ngoài
thành.
Lúc gặp mặt nhau, âm thanh kích động đến từ mọi người đại quân, truyền
khắp bát phương.
Đại đa số người trong bọn họ cho rằng tử vong chính là kết cục duy nhất của
mình, cho rằng lần nữa trở lại quận Phong Hải đã là giấc mơ không có khả năng
thành hiện thực.
Trước mắt, nhìn thấy quận đô quận Phong Hải, trong bọn họ có người lệ rơi
đầy mặt.
Hứa Thanh nhìn bọn họ, trong lòng cũng nổi sóng. Những người này, rất
nhiều người hắn đều thấy quen mắt, bên trong có chiến hữu của hắn, cũng có
bằng hữu của hắn.
Người sau, là Khổng Tường Long.
Thương tích của Khổng Tường Long không nhẹ, mà dáng vẻ của hắn so với
mấy năm trước, rõ ràng tang thương hơn một chút, tính cách cũng có thay đổi.
Sự ngang ngạnh ngày xưa đã biến mất, cứng nhắc và nghiêm túc đã trở
thành toàn bộ nét mặt của hắn.