"Ta chỉ bảo Trần Dương Tử bắt Tử Huyền đến làm lô đỉnh, thăm dò đôi chút
quận Phong Hải mà thôi… Nhưng quận Phong Hải lại ném một quả Thự Quang
Chi Dương đến chỗ của ta..."
"Hứa Thanh, nhất định là lệnh của hắn, hắn đang cảnh cáo ta đừng chọc hắn,
cũng đừng nghĩ đến nữ nhân của hắn... Hứa Thanh, ngươi thật tàn nhẫn!"
Thất hoàng tử nghĩ đến đây lại phun ra máu tươi, hắn thu hồi ánh mắt một
cách khó khăn, ngơ ngẩn nhìn mặt đất khô cằn phía trước, cuối cùng cắn chặt
răng.
"Chúng ta rời khỏi nơi này, ẩn nấp lại, đợi... đợi cữu phụ ta trở về!" Trong
lòng Thất hoàng tử nghẹn khuất, nhưng càng run sợ nhiều hơn, hắn lo ở lại nơi
này sẽ có thêm một quả Thự Quang Chi Dương đến nữa.
Quận Phong Hải, trước khi Thiên Lan Vương trở về, hắn không muốn trêu
chọc, cũng không dám trêu chọc. Hắn cảm thấy đó là một đám điên, đám điên
đáng sợ nắm giữ Thự Quang Chi Dương.
Cùng lúc này, khoảnh khắc Thiên Phong quốc bị xóa sổ dưới sự bộc phát
của Trung Viên Tử, vòng xoáy huyết nhục trong đại điện quận đô quận Phong
Hải cách nơi này rất xa cũng ầm ầm sụp đổ.
Bàn tay Kim Ô mà Trần Dương Tử vươn ra rơi xuống đất, sau khi nhúc
nhích nhanh chóng thì hóa thành cơ thể của Trần Dương Tử, vô cùng yếu ớt.
Sau khi tu vi đến một mức độ nhất định, chỉ cần cơ thể không bị tiêu diệt
hoàn toàn, thì tái sinh không phải là chuyện khó gì, nhưng cái giá phải trả lại rất
lớn.
Mà lựa chọn trước đó của Trần Dương Tử là con đường sống duy nhất của
hắn, chỉ có chặt đứt cánh tay, mượn cánh tay tái sinh mới có thể sống sót trong
thế phải chết này.
Giây phút cánh tay hóa thành cơ thể, Trần Dương Tử mạnh mẽ lùi về phía
sau, sắc mặt tái nhợt, nét mặt mang sự nghiêm trọng, trong mắt ẩn chứa hoảng
sợ. Hắn nhìn về phía vòng xoáy huyết nhục sụp đổ, lại theo bản năng nhìn về
phía Hứa Thanh.
"Ngươi... Ngươi vừa rồi đã ném cái gì vào?"
Đối mặt với câu hỏi của Tổng minh Trần Dương Tử, Hứa Thanh vốn không
muốn nhiều lời, nhưng nhìn sắc mặt xanh xám của Tử Huyền, cùng nhớ tới sắp
xếp của vị Tổng minh này, còn có nét mặt của tu sĩ quận Phong Hải xung
quanh.
Thế là hắn nhàn nhạt mở miệng.
“Một viên Thự Quang Chi Dương.”
Thời khắc câu nói này truyền ra, nét mặt tất cả mọi người bên trong đại điện
Quận thủ đều bỗng nhiên tái mét. Huyết Luyện Tử cũng thế, Tử Huyền cũng
vậy, còn có các tu sĩ khác đóng giữ quận Phong Hải, dồn dập hít vào một hơi,
nét mặt không cách nào khống chế mà trồi lên vẻ khó tin.
“Thự Quang Chi Dương?”
“Thế này… Thế này…”
Âm thanh rầm rĩ nghẹn ngào vang ra từ trong miệng mọi người, đồng thời
âm thanh hoảng sợ đến từ Trần Dương Tử, vượt xa hết thảy, chói tai vang dội.
“Thự Quang Chi Dương?!”
“Ngươi ngươi ngươi…”
Toàn thân Trần Dương Tử chấn động kịch liệt. Đầu tiên, hắn còn không tin,
nhưng sự hủy diệt của bản thể cùng ánh sáng và nhiệt độ kinh khủng kia trong
hình ảnh cuối cùng truyền đưa tới làm hắn không cách nào lừa gạt chính mình.
Nhưng vừa nghĩ tới vị trí của bản thể mình là hoàng đô của Thất hoàng tử…
Nghĩ tới đó có gần trăm vạn người dưới trướng trung thành với Thất hoàng
tử, và đến người đến tìm nơi nương tựa từ các tông đại vực, nghĩ đến đó là
thành viên tổ chức để khai phủ của Thất hoàng tử, nghĩ đến đó là toàn bộ chuẩn
bị của đối phương những năm gần đây…
Thân thể Trần Dương Tử không cách nào khống chế mà run lên, nội tâm
mãnh liệt run rẩy, lông tơ cao thấp toàn thân thoáng chốc đã dựng ngược cả lên.
Hắn có thể tưởng tượng, viên Thự Quang Chi Dương kia nổ tung, nhất định
bao trùm toàn bộ hoàng đô, lực sát thương mang tới cũng nhất định kinh khủng
đến cực hạn.
Mà ngọn nguồn hết thảy này tuy là quận Phong Hải, nhưng mình mở ra
huyết nhục vòng xoáy, lại trở thành đồng lõa.
Thậm chí… Nếu có người nói hắn thật sự là đồng lõa, là kẻ chịu nhục vì
hoàn thành sứ mệnh vĩ đại này mà đến nương tựa Thất hoàng tử, nhất định sẽ có
không ít người tin tưởng.
Hết thảy đều làm cho hắn không cách nào đặt chân trong Nhân tộc, cơn tức
giận đến từ Thiên Lan Vương, nhất định sẽ khiến thần hồn hắn rách nát.
Điểu càng quan trong hơn là, nếu Thất hoàng tử vẫn lạc…
“Làm sao ngươi dám! Sao ngươi lại có Thự Quang Chi Dương được!!”
Trần Dương Tử hét lên một tiếng, hắn cuối cùng vẫn thất thố, không cách
nào tin nhìn Hứa Thanh. Cảm xúc hoảng sợ dời núi lấp biển nổ vang trong cơ
thể hắn.
Một ngụm máu tươi phun ra, thân thể hắn lảo đảo lui lại, nỗi cay đắng trong
lòng như thủy triều, bao phủ toàn thân hắn.
Hắn oan ức, hắn uất ức, hắn bất đắc dĩ.
Hết thảy tính toán của hắn đều đã thành công, tất cả cũng rất thuận lợi,
nhưng kết cục sau cùng là kết cục dù thế nào hắn cũng không thể nghĩ tới được.
“Chỉ là một lần dò xét, ngươi… Ngươi lại ném ra một viên Thự Quang Chi
Dương!”
Trần Dương Tử lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Đáy lòng có một câu nói không nên lời, thật ra hắn rất muốn nói. Đã có Thự
Quang Chi Dương, Hứa Thanh ngươi lấy ra cho ta xem một chút thì không phải
là được rồi sao, để Thất hoàng tử nhìn một chút không phải là được rồi sao.
Nhìn thấy rồi, ai còn sẽ tới chọc giận các ngươi nữa…
Cần gì chứ…
Ý nghĩ này khiến đáy lòng hắn càng đắng chát.
Một thân tu vi bản thể sụp đổ, cũng đều trượt dốc quá nhiều, trực tiếp rơi
xuống từ Quy Hư tầng ba, thậm chí ngay cả Quy Hư tầng hai cũng đều bất ổn,
khí tức cả người hỗn loạn, ở vào giữa Quy Hư tầng một và tầng hai.
Lại nhìn dáng vẻ của hắn, e là cũng rất khó duy trì trạng thái này quá lâu.
Cho nên giờ phút này hắn không chần chờ chút nào, bỗng nhiên rút lui,
muốn liều mạng chạy ra khỏi nơi này. Dù cho hiện tại hắn còn có thể miễn
cưỡng xuất thủ, nhưng tu vi hạ xuống, sự tàn nhẫn của Hứa Thanh khiến hắn sợ
hãi.