Mà trong lòng nó vẫn chưa thỏa mãn, giờ phút này vừa duy trì cơ thể không
nứt, vừa cố gắng hiện lên tâm trạng dao động lấy lòng Hứa Thanh.
"Chủ... ngoan... ta... muốn..."
"Nuốt cả miếng rồi, cũng không có gì thay đổi, còn cần ngươi làm gì." Hứa
Thanh lạnh giọng mở miệng.
Hắn cảm thấy cái bóng tồn tại tính khả năng nhất định, có thể thay đổi
nhưng lại cố ý áp chế, suy đoán này khiến đáy lòng Hứa Thanh không vui.
Vì vậy, cần phải thúc giục thủy tinh màu tím, xem xem có thể đập ra vật mà
cái bóng nuốt xuống hay không, đồng thời uy hiếp một cái.
Phát hiện trên người Hứa Thanh xuất hiện ánh sáng tím, cái bóng lập tức run
rẩy, nhanh chóng hiện ra cảm xúc cầu xin tha thứ.
"Đừng... không ăn... cấm khu... được."
Hứa Thanh không thèm để ý tới, trực tiếp trấn áp, trong nháy mắt ánh sáng
tím tản ra từ trong cơ thể Hứa Thanh đáp lên phía trên cái bóng, truyền ra tiếng
kêu rên, cái bóng vỡ vụn, miếng huyết nhục bị ăn một nửa rơi ra ngoài.
Hứa Thanh giơ tay lên cách không bắt lấy.
Cái bóng run rẩy, trông mong nhìn Hứa Thanh lấy thức ăn của mình đi, nó
rõ ràng nóng nảy, chuyển động xoay quanh Hứa Thanh, tạo thành một vòng
xoáy màu đen.
"Nuốt... nuốt..."
“Ầm ầm ầm!”
"Ta... lớn mạnh... có tác dụng!"
Cái bóng vội vàng biểu đạt, Hứa Thanh lạnh lùng nhìn lại.
"Không cần thêm huyết nhục sao?"
"Không... cấm khu... có thể..."
Cái bóng cẩn thận truyền đạt cảm xúc.
Hứa Thanh không tiếp tục mở miệng, hắn nhớ lại mấy lần trước đây cái
bóng kéo lên đều có liên quan đến dị chất.
Mà dị chất nơi này ngoại trừ tồn tại bên ngoài huyết nhục thì bất kỳ cấm khu
nào đều có không ít.
Vì vậy, xuất phát từ nhu cầu thăng cấp cái bóng cùng với suy đoán về hai
chữ ‘thần hỏa’ mà nó nói, cơ thể Hứa Thanh phút chốc biến mất trong các lâu,
khi xuất hiện đã ở bên ngoài quận đô.
Bóng dáng hắn không chút dừng lại, sau khi hiện ra thì bước một bước về
phía trước, đại địa dường như thu hẹp lại dưới chân hắn, mỗi bước hạ xuống là
một khu vực rộng lớn.
Quy tắc và pháp tắc trên cơ thể của tu sĩ Linh Tàng đã có thể thể hiện sơ bộ.
Cứ như vậy, một canh giờ sau, Hứa Thanh rời khỏi địa giới quận đô, xuất
hiện ở gần châu.
Châu này được gọi là Linh Thổ, là châu nhỏ nhất trong quận Phong Hải, bởi
vì bên trong tồn tại nhiều cấm khu Linh Thổ nên được đặt cho cái tên đó.
Linh không phải là linh khí, mà là vong linh.
Cấm khu đó là khu vui chơi của vong linh và quỷ dị, tu sĩ bình thường bước
vào biên giới thì còn ổn, nếu tiến vào chỗ sâu sẽ cửu tử nhất sinh, chỉ có tu vi
đến Nguyên Anh phối hợp với khí vận nhất định mới có khả năng sống sót.
Còn là con đường phải qua của thuyền Quỷ phường.
Lúc Hứa Thanh đến nơi này, đã nhìn thấy Quỷ Phường chi chu.
Mặc dù hôm nay vẫn còn là ban ngày, nhưng xa xa có những đám mây đen
tràn ngập, bầu trời dần tối tăm, một làn sương mù bốc lên bao phủ lấy bầu trời
khiến cho ánh sáng ít hơn, ý lạnh lây lan khắp nơi.
Một quỷ chu cũ kỹ cực lớn như ẩn như hiện ở trong sương mù, đang di
chuyển về phía bầu trời.
Hứa Thanh ngóng nhìn Quỷ Phường chi chu này, sắc mặt như thường.
Hắn không còn là tu vi năm đó, càng không phải là thân phận năm đó, thân
là quận thủ, hắn có khí vận có thể điều động ở trong quận Phong Hải này, nên
cũng không có quá nhiều tò mò tìm kiếm quỷ chu từng ngồi này.
Mà quỷ chu cũng đưa ra sự tôn trọng đối với Hứa Thanh, sau khi phát hiện
bóng dáng của Hứa Thanh, sương mù của quỷ chu ngưng đọng lại, trên chiếc
thuyền này bốc lên lượng lớn quỷ ảnh, lở lửng ở bên ngoài, bái lạy về phía Hứa
Thanh.
Hứa Thanh gật đầu, đan xen lướt qua nó, đi về phía cấm khu Linh Thổ.
Sau khi bóng dáng hắn đi xa, sương mù trên bầu trời lần nữa bốc lên, quỷ
chu tiếp tục di chuyển về phía trước, nhanh chóng biến mất, hơn nữa bầu trời
cũng lần nữa sáng lên.
Sau một nén nhang, Hứa Thanh tiến về phía trước, một cấm khu Linh Thổ ở
xa xa hiện lên trước mắt.
Toàn bộ Linh Thổ Châu tổng cộng tồn tại mười ba cấm khu Linh Thổ.
Mỗi một nơi đều cổ xưa, trải qua năm tháng vô tận, căn cứ điển tịch ghi
chép lại, nó được hình thành ở thời đại Đông Thắng Nhân Hoàng.
Thì ra là cấm địa Linh Thổ, nhưng đời sau xuất hiện thay đổi, qua một đêm,
cấm địa sụp đổ, hóa thành mười ba phần, trở thành cấm khu.
Còn về nguyên nhân thì không ghi chép trong bất kỳ điển tịch nào, nhưng
dựa trên dấu vết để lại, có người phân tích có lẽ nơi này từng xảy ra Thần chiến.
Nhưng sự thật như thế nào thì đã bị chôn vùi trong lịch sử.
Lúc này, phạm vi của cấm khu xuất hiện trước mặt Hứa Thanh không khác
gì cấm khu của doanh địa người nhặt rác Nam Hoàng Châu, nhìn từ xa, đây là
một rừng rậm đen kịt.
Cỏ cây bên trong đều là màu đen, tản ra sự khô héo, còn có dị chất nồng
đậm lan tràn ở bên trong hình thành sương đen bao phủ trong cấm khu, đồng
thời có thể được cảm nhận được linh hồn gầm gừ, luôn vang vọng sâu trong
cấm khu.
Thậm chí ở khoảng cách gần, mắt thường có thể nhìn thấy mấy bóng dáng
của khô lâu đi lang thang trong rừng rậm, còn có các loại quỷ dị cũng xuất hiện
ở bên trong.
Ví dụ như trước mắt, Hứa Thanh đứng bên ngoài cấm khu, hắn nhìn thấy rõ
một bà lão đứng trong cấm khu.
Bà lão này mặc áo liệm, sắc mặt trắng bệch, đang cười về phía Hứa Thanh.
Nụ cười rất lớn, để lộ ra hàm răng đen, mùi hôi thối nồng nặc tản ra từ trên
cơ thể lan rộng ra xung quanh.
Sắc mặt của Hứa Thanh như thường, đối với quỷ dị, hắn đi một đường đến
hôm nay đã nhìn thấy quá nhiều, không có gì đáng ngạc nhiên, đều là thức ăn
của cái bóng mà thôi.
"Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, nếu còn không thể thăng cấp, vậy thì không
cần ngươi nữa."
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, cái bóng dưới chân run rẩy, sau khi truyền
ra tâm trạng dao động kiên định thì lập tức theo chân Hứa Thanh lan tràn về
phía cấm khu