Chỉ là nhớ đến chuyện thiếu người, vẻ mặt nàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ,
thấp giọng mở miệng.
"Quận thủ đại nhân, tháng bảy năm ngoái vốn cũng là ba mươi người, trong
đó có một người tên là Triệu Trung Hằng, người này vốn cũng có thể thông qua,
nhưng vì hắn với một nữ tu tên là Đinh Tuyết ở chung, công khai hối lộ chủ
quản nên chưa đạt."
"Chuyện này bị Đinh Tuyết tố cáo, sau đó Triệu Trung Hằng bị hủy tư
cách... hiện giờ còn đang trong thời kỳ sát hạch."
Hứa Thanh lắc đầu, lúc trước khi hắn nhìn thấy tên của Đinh Tuyết, đã nhớ
tới Triệu Trung Hằng.
Giờ phút này nghe được nguyên nhân, vậy mà lại bị Đinh Tuyết báo cáo...
khiến Hứa Thanh tràn đầy đồng cảm với Triệu Trung Hằng.
Nhưng chuyện này, đương nhiên hắn sẽ không can thiệp, vì thế đưa lại ngọc
giản cho Diêu Vân Tuệ.
Rồi lại nói chuyện với cung chủ Tư Luật cung một lúc, sau một nén nhang,
cung chủ Tư Luật cung đứng dậy rời đi.
Hứa Thanh đích thân tiễn đưa, ở bên ngoài đại điện, Diêu Vân Tuệ đi theo
cung chủ Tư Luật cung, sau khi đi xa thì không khỏi quay đầu lại, nhìn về
phương hướng đại điện.
Bóng dáng thon dài của Hứa Thanh đứng ở nơi đó, tương phản với bầu trời
xanh, rồi hóa thành vĩnh hằng ở trong mắt nàng.
Những ngày sau đó, công việc của Hứa Thanh cũng ít đi đôi chút, cuối cùng
hắn cũng có thời gian ôn chuyện với cố nhân.
Người đầu tiên đến gặp chính là Trương Tam.
Với sự náo nhiệt và phồn hoa của quận đô, Trương Tam có đầu óc làm ăn,
đương nhiên không thể không đến, mấy năm nay hắn mượn lợi nhuận từ bến
cảng Thất Huyết Đồng, cũng mở mấy cửa tiệm phi chu ở quận đô này.
Phi chu của Thất Huyết Đồng đã được cải tiến, được chia thành hai phiên
bản, một là đệ tử nhà mình tu hành sử dụng, hai là bán cho người ngoài làm
pháp khí.
Bởi vì thân phận của Thất gia và Hứa Thanh mà phi chu của Thất Huyết
Đồng ở quận đô cùng với lượng tiêu thụ của các châu khác rất khả quan, cho
nên cửa tiệm ở quận đô này rất ăn khách.
Hứa Thanh đến, Trương Tam cực kỳ vui mừng, nhưng khó tránh khỏi câu
nệ, nghênh đón Hứa Thanh đến hậu viện.
Mãi cho đến sau khi ôn chuyện, sự câu nệ của Trương Tam mới hòa hoãn đi
đôi chút, nhưng không cách nào tiêu tán, thật sự là hơn nửa tháng này, hắn nằm
mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Đầu tư năm đó, không biết đã tăng vọt bao nhiêu...
"Quận... Hứa Thanh sư huynh, mấy ngày trước đội trưởng cũng tới, sau đó
đã đi rồi, còn dẫn theo một đại mỹ nữ."
Trương Tam xoa tay, thấp giọng mở miệng.
Hứa Thanh cười cười, khoảng thời gian này không thấy bóng dáng của đội
trưởng, hắn dùng ngón chân đều có thể nghĩ đến nhất định đối phương đang ở
cùng với Lý Thi Đào, nghĩ đến đã thấy sung sướng.
Mà nhìn thấy dáng vẻ của Trương Tam, Hứa Thanh dứt khoát ngồi xổm bên
cạnh đối phương như năm đó.
Trương Tam chấn động cơ thể, nhìn về phía Hứa Thanh, sau đó lấy túi thuốc
ra, hung hăng hít một ngụm, sau khi nhả khói ra, hắn cảm khái vạn phần, trong
lúc mơ hồ, dường như trong làn khói này đã nhìn thấy lúc ở Thất Huyết Đồng,
thiếu niên đi theo bên cạnh đội trưởng cẩn thận đi tới.
"Không thể tưởng tượng được, thật sự không thể tưởng tượng được..."
Khói mù tản ra, Trương Tam nhìn thấy thiếu niên một thời ở bên trong.
Hứa Thanh đã nhìn thấy núi thây biển máu ở bên trong sương khói.
Mà khói mù từ từ tản đi, ánh mắt hai người họ nhìn nhau, Hứa Thanh cười,
Trương Tam cũng cười, hắn gõ túi thuốc lá trên mặt đất, rơi xuống đất bụi rồi
thêu đốt.
"Lần này, muốn ta luyện cái gì cho ngươi?"
Trương Tam hỏi.
Hứa Thanh phất tay, lấy ra bình nhỏ pháp hạm của mình, đặt ở trước mặt
Trương Tam.
Mấy năm nay, hắn rất ít khi dùng pháp hạm, bởi vì tu vi tăng lên, pháp hạm
này đã trở thành gân gà.
Nhưng Hứa Thanh không muốn từ bỏ, cho nên lần này hắn tìm Trương Tam
ngoại trừ ôn chuyện, còn muốn hắn giúp đỡ, tiến hành một lần cải tạo pháp
hạm.
Ánh mắt Trương Tam dừng lại trên pháp hạm, không cần Hứa Thanh mở
miệng, hắn nhìn xuyên qua bình nhỏ, biết ngay pháp hạm này dường như chưa
từng được sử dụng, cũng hiểu được suy nghĩ của Hứa Thanh, vì thế trong mắt lộ
ra tia kỳ dị.
“Đại dực?”
Hứa Thanh gật đầu.
Trương Tam lập tức vui vẻ, xoa tay, trầm tư một phen.
"Một mình ta không làm được, ta cần gọi những nghệ nhân kỳ cựu ở Đệ Lục
phong Thất Huyết Đồng, vẫn chưa đủ, còn cần trận pháp... Hứa Thanh, luyện
đại dực cho ngươi, chuyện này cần lực lượng toàn tông Thất Huyết Đồng phối
hợp, như thế mới đủ!"
"Điều này đối với người khác là cực kỳ khó, nhưng đối với ngươi, chỉ cần
một câu nói."
"Mà nguồn động lực của đại dực mới là quan trọng, nếu ngươi có thể đặt
vào một pháp bảo vậy thì tốt biết mấy, nếu có thể dùng huyết nhục của sinh vật
thần tính thì càng hoàn mỹ hơn."
Trương Tam nói xong, hít một hơi thuốc, bỗng nhiên Hứa Thanh lấy ra một
phiến lông vũ đặt ở trước mặt Trương Tam.
Vừa lấy lông vũ ra, uy lực mênh mông của Thần Linh bên trong bùng nổ ầm
ầm, cũng may Hứa Thanh sớm đã có chuẩn bị, cho nên lan tràn không lớn,
nhưng vẫn khiến bốn phía mơ hồ xuất hiện vặn vẹo.
Hai mắt Trương Tam mở to, khói trong miệng làm bản thân bị sặc, túi thuốc
lá trong tay cũng không cầm vững, ‘keng’ một tiếng rơi xuống đất, da đầu hắn
đều sắp nứt ra, trăm vạn thiên lôi đang nổ ầm ầm ở trong lòng.
Hắn từng nhìn thấy huyết nhục của sinh vật thần tính, hơn nữa không chỉ
một lần, thậm chí huyết nhục Cù Anh hắn cũng từng nhìn thấy, nhưng sự khủng
bố ẩn chứa trong phiến lông vũ này, cả đời này của hắn cũng chưa từng thấy
qua.
So với những thứ trước đó hắn nhìn thấy, những thứ mà trước đây hắn nhìn
thấy đều trở thành rác rưởi, so với lông vũ này giống như đom đóm và mặt
trăng vậy.
“Đây… đây…”
Trương Tam run rẩy, lèm bèm, ho khan một lúc lâu, không thể tin được nhìn
vào phiến lông vũ, ngẩng đầu lên một cách khó khăn.
"Đây là huyết nhục của Thần Linh."
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.