Tử Huyền theo bản năng quay đầu, trong mắt mang theo nước mắt, dùng
sức nắm lấy tay của Hứa Thanh, giống như bản năng của người sắp chết đuối,
cho đến khi tay mình đều trắng bệch cũng không có chút buông lỏng nào.
Một lát sau, nàng hít sâu một hơi, miễn cưỡng mỉm cười với Hứa Thanh.
"Ta thất thố rồi."
Hứa Thanh lắc đầu, không buông tay.
Tử Huyền nhắm hai mắt lại, sau vài hơi thở lại mở ra, nàng thu hồi tất cả
yếu đuối, trong mắt lộ ra vẻ kiên định, đang muốn đẩy cửa đại điện trước mặt.
Hứa Thanh giơ tay kia lên, cùng ấn lên trên với nàng.
"Ta sẽ đi với ngươi."
Trái tim của Tử Huyền run lên, nhìn lấy Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng nhìn nàng.
Một lúc lâu sau, hai người họ đồng thời dùng sức, cánh cửa Phượng Điểu
đại điện trước mặt bọn họ chậm rãi mở ra theo tiếng kêu vang vọng.
Một mảng đen kịt lan tràn như mực từ bên trong cánh cửa, bao phủ bóng
dáng của hai người họ.
Cùng lúc này, Thánh Lan đại vực từng là đô thành của Thiên Phong hoàng
triều nay đã thuộc về Thất hoàng tử.
Hắn mở phủ ở đây, dưới trướng rất nhiều, khí thế như cầu vồng.
Ngoại trừ những người theo bản thân, mẫu tộc cũng sắp xếp không ít người
đến nơi này phụ tá, còn có thần uy của Thiên Lan Vương khiến hắn trở thành
độc nhất vô nhị ở Thánh Lan đại vực này.
Không có khác biệt lớn với phong địa.
Cho dù là Thánh Lan đại công cũng tránh né uy phong của Thiên Lan
Vương, mặc dù không đến mức thần phục, nhưng lại vô cùng hòa thuận.
Vì thế đối với Thất hoàng tử, cái gai duy nhất trong lòng lúc này chính là
quận Phong Hải.
Vốn chỉ là một quận bé nhỏ, hắn sẽ không quan tâm, nhưng Phong Hải thì
khác.
Ở nơi đó, hắn đã trải qua thất bại đầu tiên trong đời.
Ở nơi đó, hắn nhớ có một người tên là Hứa Thanh.
Cho nên lúc chiêu mộ, hắn mới đặc biệt chú ý đến quận Phong Hải, mọi thứ
cũng tiến hành rất tốt, quận Phong Hải đang dần bị chia rẻ, xâm nhập theo ý
nghĩ của hắn.
Mà dưới đại thế chiến tranh tộc Hắc Thiên, phương hướng cuối cùng của
quận Phong Hải hoặc là lựa chọn thần phục, hoặc là bị trấn áp.
Cho nên lần này đại quân ở quận Phong Hải mất liên lạc khiến hắn vừa bất
ngờ, mà cũng không bất ngờ.
Bởi vì tin tức hoàn toàn bị phong tỏa, cho nên hắn không biết đại quân mất
liên lạc cụ thể, điều này khiến hắn bất ngờ, đồng thời cũng có thể cảm nhận
được quận Phong Hải đến hiện tại vẫn tồn tại nội tình không nhỏ.
Còn cái hắn không bất ngờ là lựa chọn của quận Phong Hải vốn nằm trong
dự liệu của hắn.
Vì thế, sau khi nhận được tin đại quân quận Phong Hải mất liên lạc, trong
mắt Thất hoàng tử lộ ra vẻ lạnh lùng, sắp xếp dưới trướng báo chuyện này lên
Thiên Lan Vương, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài điện.
Nơi đó có hai người ăn mặc văn sĩ đang đợi được yết kiến.
Một trong số đó chính là Tổng minh liên minh Bát Tông.
“Trần Dương Tử!”
Thất hoàng tử mở miệng nói.
Tổng minh ngoài điện nghe vậy, lập tức khom người đi tới, ôm quyền bái
lạy trong đại điện, sắc mặt tràn đầy cung kính.
“Có ty chức!”
Thất hoàng tử chơi ngọc giản trong tay, thuận miệng nói một câu.
"Lô đỉnh lần trước ngươi nói, có thể đến quận Phong Hải lấy, bổn cung
muốn xem xem, có thật sự huyền diệu như lời ngươi nói hay không."
Tổng minh nghe vậy, đáy lòng có chút không nỡ, nhưng nhanh chóng thoải
mái, thong dong bái lạy.
“Tuân pháp chỉ!”
0
Sau một bái, Tổng minh cúi đầu cung kính rời đi.
Trong quá trình này, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt Thất hoàng tử ngồi
ở nơi cao của đại điện luôn nhìn về phía mình.
Cho nên tinh thần của hắn không chút che giấu, dù không nỡ thì vẫn thoải
mái và thong dong, thể hiện hoàn toàn ra ngoài.
Cho đến khi rời khỏi đại điện, bước đi rất xa, hắn mới lần nữa đứng thẳng
người, mỉm cười đi về phía chỗ ở của mình ở đô thành.
Trên đường gặp gỡ đồng liêu quen thuộc, hắn sẽ chào hỏi nhẹ nhàng.
Không bởi vì tu vi Quy Hư tầng hai của bản thân mà tự kiềm chế, ở trên
người hắn, không nhìn thấy chút ra vẻ nào.
Từ đầu đến cuối, tinh thần của hắn đều là tao nhã, cho đến sau khi trở về nơi
ở, hắn đốt một cây nhang, ngồi trên bàn cờ, một mình chơi cờ nhàn nhã.
Nhưng nếu nhìn kỹ, giữa làn khói đó, sâu trong đôi mắt có một chút lạnh lẽo
trời sinh.
Giống như con độc xà ẩn nấp trong bụng cừu!
"Ngày đầu tiên ta đến đây đã nhắc đến chuyện lô đỉnh với Thất điện hạ,
nhưng lúc đó hắn vốn không để ý... mà hôm nay, đột nhiên triệu hồi ta qua đó,
lần nữa nhắc đến chuyện này..."
Khóe miệng Tổng minh lộ ra nụ cười hiền hòa, đây là bản năng của hắn,
mỗi lần hắn suy nghĩ vấn đề, khóe miệng đều mang theo tươi cười.
"Đốc quân mang theo hơn vạn quân sĩ, còn có Lăng Vân... mất liên lạc ở
quận Phong Hải."
"Giờ phút này, Thất điện hạ bảo ta đi lấy lô đỉnh..."
Nụ cười của Tổng minh mềm mại hơn, trong đôi mắt lạnh lẽo giống ẩn nấp
hơn.
Hắn rất rõ, Thất hoàng tử này cũng không phải hạng người dễ dàng, đối
phương tuổi còn nhỏ, nhưng sinh ra trong nhà Đế Vương, mưa dầm thấm đất,
tất nhiên tâm cơ thâm trầm.
Cho nên mọi chuyện vĩnh viễn không thể nhìn bề mặt.
"Bề ngoài để ta đi lấy lô đỉnh, thật ra là xem ta như quân cờ, mượn tay ta đi
thăm dò tình hình thật của quận Phong Hải, sau đó hắn có thể phân tích ra
nguyên nhân thật sự đại quân mất liên lạc."
"Mà bản thân hắn, tiến có thể công lùi có thể thủ, nếu ta có vấn đề thì hắn có
thể tiện tay từ chối hết."
Tổng minh cười cầm lấy quân cờ, rõ ràng không hạ xuống, nhưng bàn cờ lại
tự huyễn hóa ra hai quân cờ.
Cảnh này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng nếu có Quy Hư nhìn chằm chằm ở
đây, nhất định tinh thần gợn sóng, bởi vì trong động tác đơn giản này bao hàm
việc vận dụng pháp tắc gần như cực hạn và thăng hoa, vượt qua vạn hóa hư
thực.
Cảnh giới Quy Hư bao hàm toái không thiên đạo, vạn hóa hư thực, ức tưởng
thiên khai, triệu pháp quy nhất.