Cho đến khi bóng đêm càng sâu, Hứa Thanh nói ra chuyện của Tế Nguyệt
đại vực, Tử Huyền cũng nhẹ giọng nói ra kinh nghiệm mấy năm nay của mình ở
quận Phong Hải.
"Mấy năm nay, tinh lực chủ yếu của ta đều đặt ở Thanh Huyền tông, mà
quận Phong Hải do sư tôn của ngươi cùng với Diêu Hầu quản lý, mọi thứ đều
đang sống lại, nếu không có Thiên Lan Vương đến, lần này ngươi trở về sẽ thấy
cảnh hưng thịnh."
"Còn Thanh Huyền tông của bọn ta đã có hình thức ban đầu, trước mắt đã
có danh tiếng không nhỏ ở quận Phong Hải."
"Còn nữa, vùng đất Tiên Cấm cũng bị sư tôn ngươi cùng với Diêu Hầu dẫn
theo mọi người lần nữa khai phá, bởi vì không còn tiên cấm Thần Linh, dị chất
bên trong tiêu tán rất nhiều, có mấy điển tịch cùng với khí vật chưa lấy ra, gia
tăng không ít lực lượng nội tình cho quận Phong Hải."
"Mà ta... cũng đã đến vùng đất Tiên Cấm mấy lần."
Nói đến đây, Tử Huyền nhìn Hứa Thanh, gió đêm làm cho mấy sợi tóc đen
của nàng bay lên, lướt qua mặt Hứa Thanh, trái tim Hứa Thanh cũng không
khống chế được mà dao động.
"Ở nơi đó có một phế tích rất đặc biệt..."
"Ta có thể mơ hồ cảm nhận được nó đang kêu gọi ta."
Trong mắt Tử Huyền lộ ra chút mê mang, vấn đề này, nàng chôn ở đáy lòng
đã rất lâu rồi, không nói với bất kỳ người nào, chỉ có hôm nay đối mặt với Hứa
Thanh, nàng mới nói ra.
"Hứa Thanh, ngươi còn nhớ ta từng nói với ngươi, ta thường xuyên xuất
hiện giấc mộng không?"
Âm thanh của Tử Huyền rất thấp.
"Cảm giác mà mảng phế tích đó mang lại cho ta có chút tương tự như những
giấc mộng cũ của ta, dường như rất lâu trước đây ta đã đi qua phế tích đó."
"Ta không chắc..."
"Nhưng đáng tiếc, đó chỉ là phế tích."
Nhìn dáng vẻ mê mang của Tử Huyền, Hứa Thanh nhớ tới giấc mộng của
Tử Huyền, vì thế cẩn thận nhớ lại vùng đất Tiên Cấm, nhưng lúc trước nơi hắn
đi có hạn, cho nên không biết Tử Huyền nói là ở nơi nào.
Vùng đất Tiên Cấm có rất nhiều phế tích.
Nhưng hắn nhớ rõ Phượng Điểu đại điện kỳ dị mà bản thân phát hiện ra
bình Quang Âm, tuy trong trí nhớ của hắn không liên quan đến Tử Huyền,
nhưng hắn nhớ lại khoảnh khắc bỏ bình Quang Âm vào Thiên Cung thứ mười
hai, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng dường như bản thân nghe
được một tiếng thở dài của Tử Huyền.
Vì vậy, trong lòng hắn khẽ động, đang muốn hỏi thì giọng nói của Tử Huyền
lần nữa truyền đến.
"Nhưng ta đã tìm thấy dấu vết của ngươi trong phế tích đó."
Hứa Thanh nghe vậy thì hai mắt ngưng tụ, chậm rãi mở miệng.
"Vùng đất Tiên Cấm ta đi không nhiều lắm, nhưng có một chỗ đến gần sẽ
trở nên rõ ràng, cho đến khi trở thành chín Phượng Điểu đại điện, nếu rời xa thì
hóa thành phế tích."
"Ta đã ở đó, mất đi ký ức của ba ngày, và có được một bình Quang Âm."
"Sau đó, hình như đại điện đó thật sự trở thành phế tích."
"Nếu ngươi phát hiện dấu vết của ta, vậy thì rất có khả năng phế tích mà
ngươi nói và nơi ta nói là cùng một nơi."
Trong lúc nói chuyện, Hứa Thanh giơ tay vung lên, thần tàng huyễn hóa
phía sau hắn, dao động tứ phương, dung nhập vào bên trong bình Quang Âm,
chậm rãi bay ra, trôi dạt trước mặt Tử Huyền.
Bên trên tràn ngập cảm giác thời gian, khiến cho người ta nhìn qua không
khỏi bị thu hút vào, bản thân nó tỏa sáng, giao hòa với ánh trắng, tỏa ra rực rỡ.
Phản chiếu trên khuôn mặt xinh đẹp của Tử Huyền, khiến cho đôi mắt nàng
thanh tịnh sáng ngời, hàng lông mi dài nhìn chằm chằm, hơi rung động, gợn
sóng bên trong lộ ra từ làn da trắng không tì vết, hóa thành phấn hồng, đôi môi
mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át.
Một lúc lâu sau, Tử Huyền khẽ thở ra một hơi, ánh mắt thu lại từ bình
Quang Âm, nhìn về mắt của Hứa Thanh.
"Chúng ta, đi một chuyến?"
…
Vùng đất Tiên Cấm nằm sâu trong Hình Ngục Ti, vốn là một trong những
đại điện của Huyền U Cổ Hoàng, phân bố ở nhiều nơi trên đại lục Vọng Cổ,
thời đại trước đây, mỗi nơi đều là điện Thần Thánh.
Chỉ có Hoàng gia mới có thể vào ở.
Toàn bộ Thánh Lan đại vực cũng chỉ có chỗ này mà thôi.
Nhưng Thần Linh Tàn Diện xuất hiện, Huyền U Cổ Hoàng rời đi, nơi đó
được Ngư Cốt Thần Linh chọn ở lại, vì vậy Tiên điện Hoàng gia trở thành vùng
đất Tiên Cấm.
Rất nhiều bảo vật bên trong cũng bị nhấn chìm trong dị chất.
Phàm tục, thậm chí là tu sĩ rất khó bước vào được bên trong, ngay cả Nhân
Hoàng của thời đại Đông Thắng cũng không muốn vì một Tiên điện mà khai
chiến với Thần Linh.
Mãi cho đến mấy năm trước, Nhân Hoàng hạ lệnh mở Tiên Cấm, Xích Mẫu
hồi sinh trên người Trương Tư Vận, cắn nuốt Tiên Cấm Thần Linh, nơi này mới
lần nữa bị người ta khống chế.
Sau khi quận Phong Hải tự trị, đương nhiên cũng khai phá nó, mặc dù hầu
hết các bảo vật trong đó đã được Thất hoàng tử di chuyển không còn gì, nhưng
những thứ còn lại đối với quận Phong Hải cũng có giá trị rất lớn.
Giờ phút này, ở tầng dưới cùng của Hình Ngục Ti, bóng dáng của Hứa
Thanh và Tử Huyền chậm rãi hiện ra trên hang đất từng bị trận pháp phong ấn.
Hứa Thanh không thể nào từ chối yêu cầu của Tử Huyền, đặc biệt là hắn
cũng muốn biết tại sao sau khi mình lấy được bình Quang Âm lại có một tiếng
thở dài vang vọng.
Tiếng thở dài đó nhìn như ảo giác, nhưng hiện tại Hứa Thanh nhớ lại, hắn
cảm thấy có thể là thật sự tồn tại.
Quan trọng nhất là ban đầu hắn đã ở nơi đó, mất đi ký ức của ba ngày.
Thậm chí giờ phút này nhớ lại, cũng không rõ ràng Phượng Điểu đại điện
cho lắm, chỉ có bình Qquang Âm là chú ý nhất.
Cảm giác này khiến cho Hứa Thanh suy nghĩ rất nhiều.
Sau khi trải qua nhiều chuyện ở Tế Nguyệt đại vực, đặc biệt là cảm ngộ ý
cảnh lãng quên, hắn đã có nhiều nhận thức với ký ức hơn.
"Ta đã ở đó, có lẽ là nhìn thấy mấy hình ảnh không thể chịu đựng được, cho
nên không cách nào nhớ kỹ."