Ninh Viêm nghe vậy cười nhạt, đang phải giúp tự gia lão đại thảo phạt Ngô
Kiếm Vu, nhưng vào lúc này, ngoài khách sạn truyền đến giọng nói của đội
trưởng.
"Ha ha, ta đã trở về."
"Các ngươi đoán xem, trên đường ta đã gặp được ai nào."
"Tiểu A Thanh, ta nhặt được cha vợ của ngươi này."
Ngoài khách sạn, vẻ mặt đội trưởng hớn hở, sải bước đi tới, trong tay còn
xách theo một người mặt mũi bầm dập đã rơi vào hôn mê, nhìn dáng vẻ, chính
là lão già đường Bản Tuyền.
0
Ngay sau khi đi vào cửa hàng, đội trưởng thuận tay ném lão già đường Bản
Tuyền đã hôn mê xuống đất, tiếp đó đi tới trước mặt Hứa Thanh, ôm cổ Hứa
Thanh cười đắc ý.
"Tiểu A Thanh, ngươi đoán xem lần gặp mặt của ta với vợ trước này đã xảy
ra chuyện gì."
Hứa Thanh không để ý đến đội trưởng mà nhìn lão già đường Bản Tuyền ở
một bên, còn Linh Nhi thì đã sớm lập tức chạy tới sau tiếng hô, nâng hắn dậy,
vẻ mặt mang theo sự khó tin cùng với lo lắng, truyền ra hô hoán, càng lấy ra
không ít đan dược đưa vào trong miệng lão già đường Bản Tuyền.
"Cha!"
Dược hiệu của những đan dược này không tầm thường, bên trong còn có
Giải Nan đan, cho nên rất nhanh hơi thở của lão già đường Bản Tuyền đã bình
ổn xuống.
Hứa Thanh cũng thu hồi ánh mắt, hắn nhìn ra đối phương phần lớn đều là bị
thương da thịt, không giống như là bị đánh, càng giống như là chân nam đá
chân chiêu, còn nguyên nhân hôn mê thì là từng bị lời nguyền Hồng Nguyệt tập
kích, sau đó tuy lời nguyền đã tiêu tán, nhưng lại lẫn vào càng nhiều dị chất
hơn, quan trọng nhất là thể chất đặc thù của hắn.
"Thể chất của hắn, hình như càng hấp dẫn dị chất dung nhập."
Điểm này, cũng là Hứa Thanh nhìn ra dựa vào tu vi bây giờ.
Đồng thời cũng khiến cho hắn nhớ tới hồi từng đánh một trận với đối
phương tại Thất Huyết Đồng, lúc đó làn da lão nhân này nứt ra, để lộ thân phận
dị tộc.
Mặt khác khách sạn của kia đối phương cũng là một quỷ dị, sau đó Hứa
Thanh hiểu được lão nhân này có một năng lực, có thể làm cho quỷ dị ngủ say,
tiến tới phong ấn.
Trước đây khách sạn kia chính là do hắn dọn đi Thất Huyết Đồng, bán cho
Đệ Nhất phong.
Còn có phong ấn sơ kỳ của đội trưởng, cũng là lão đầu khách sạn này vì đó
tăng cường.
Hứa Thanh trầm tư, chẳng qua thân thể của lão đầu không cần quá lo ngại,
hắn cũng không có quan tâm quá nhiều, mà là ánh mắt rơi lên người đội trưởng,
nhìn đại sư huynh có vẻ mặt chờ mong, dáng vẻ như cần mình phối hợp hỏi
thăm, Hứa Thanh hỏi một câu.
"Tìm ngươi quay lại?"
Hai mắt đội trưởng sáng lên, đắc ý cười ha ha. Hắn đúng là đang chờ Hứa
Thanh tới hỏi, như vậy thì không cần lẩm bẩm, có thể thuận thế nói ra lời.
"Tiểu sư đệ ngươi quả nhiên thông minh, không sai, chính là như vậy, tuy
nàng là thần linh, tuy nàng hứa hẹn chỉ cần ta đồng ý là ta có thể bớt phấn đấu
một vạn năm, nhưng cuối cùng ta lựa chọn cự tuyệt."
"Chuyện của kiếp trước hãy để gió cuốn bay, kiếp này ta không yêu phú
quý, không yêu quyền thế, chỉ thích Đại Đào Đào của ta!"
Dáng vẻ đội trưởng đầy thổn thức, nhưng sự huyền diệu trên nét mặt lại rõ
ràng không gì sánh được.
Đương nhiên Hứa Thanh hiểu cách nói của đội trưởng ngữ, phải nghe ngược
lại, nhưng chân tướng là cái gì không quan trọng, đại sư huynh vui vẻ là được
rồi, vì vậy hắn bày ra biểu cảm thán phục.
Đội trưởng càng vui vẻ hơn, đang định tiếp tục nói khoác thì lão già đường
Bản Tuyền nằm ở nơi đó phun ra một ngụm trọc khí, mở hai mắt ra.
"Cha!"
Linh Nhi vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không khỏi dâng lên một ít
căng thẳng, lúc trước là nàng lén chạy trốn đấy.
Mấy người Hứa Thanh cũng đều nhìn về lão già đường Bản Tuyền.
Trong mắt lão nhân này đầu tiên là mờ mịt, rất là khó hiểu với việc xuất
hiện ở nơi này, sau đó khi nhìn thấy rõ Linh Nhi, tâm trạng của hắn có chút dao
động.
"Linh Nhi!"
"Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi."
Lão già đường Bản Tuyền kích động, giữ chặt lấy Linh Nhi, chú ý tới nữ nhi
nhà mình tất cả như thường, trong lòng của hắn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm,
sau đó ánh mắt đảo qua trong khách sạn này, thấy được đội trưởng, thấy được
Ninh Viêm, thấy được Ngô Kiếm Vu, còn có U Tinh.
Mấy người trước thì còn ổn, nhưng U Tinh thì lại làm cho hắn thất kinh
trong lòng.
Lúc nhìn thấy Hứa Thanh, hắn còn trừng mắt, mang theo vẻ bất thiện đang
định mở miệng, nhưng khóe mắt liếc nhìn thấy Thế tử đang uống trà.
Hai mắt lão đầu lập tức trợn to, sau đó đồng tử co rút lại, vô thức thu liễm
dáng vẻ bệ vệ, theo bản năng hỏi Linh Nhi một câu.
"Linh Nhi, nơi này là chỗ nào?"
"Nơi này là dãy núi Khổ Sinh đấy, cha, đây là Thế tử gia gia."
Linh Nhi chú ý tới ánh mắt của cha nhà mình, vội vã giới thiệu.
Lão già đường Bản Tuyền của bây giờ đã không phải là lúc mới vừa đến Tế
Nguyệt hồi trước. Trong quá trình hắn tìm kiếm Linh Nhi đương nhiên có hiểu
về thần chiến, tuy Hứa Thanh và đội trưởng không nổi danh, không phải Nghịch
Nguyệt Điện thì không biết, nhưng truyền thuyết về Thế tử chủ tể cùng với
huynh đệ tỷ muội của Thế tử, hắn có nghe nói qua.
Dãy núi Khổ Sinh, hắn biết được, hiểu rõ nơi đó trở thành trung tâm tối cao
của vùng đại vực này.
Vì vậy lời của Linh Nhi làm cho mí mắt lão đầu co giật mãnh liệt.
Mà Linh Nhi vì che giấu việc trộm đi theo Hứa Thanh trước đây, liến thoắng
không ngừng.
"Cha, hồi trước nơi này náo nhiệt lắm, còn có Tam nãi nãi Ngũ nãi nãi, còn
có Bát gia gia nữa, đều đối xử với ta rất tốt."
"Đúng rồi, hậu viện còn có một ít con gà con nữa."
"Cha, ta ở chỗ này rất tốt, hiệu thuốc này chính là ta và Hứa Thanh ca ca mở
ra."
Đáy lòng lão đầu sấm sét ầm vang, ngoài việc có nghe nói qua dãy núi Khổ
Sinh, hắn càng nghe nói về việc bên trong dãy núi Khổ Sinh có một hiệu thuốc
gần như là thánh địa.
Bây giờ biết được ngọn nguồn tiệm thuốc đúng là như vậy, thân thể hắn đều
đang chấn động, hô hấp không dễ dàng.