Cho đến khi đi đến nơi không người, đội trưởng nhanh chóng lấy ra hai Thự
Quang Chi Dương còn sót lại, càng làm cho Hứa Thanh cũng lấy một cái để lại
ở chỗ hắn ra.
Sau đó vẫn chưa yên tâm, lại phun ra từng búng từng búng tiên huyết, phong
ấn bốn phương, làm cho Hứa Thanh triển khai quyền hành Hồng Nguyệt.
Mặc dù Hồng Nguyệt đã biến mất, thế nhưng quyền hành của Hứa Thanh
thì… vẫn còn!
Lại có thêm một chút khác biệt so với quá khứ, còn về cụ thể, Hứa Thanh
còn cần phải cân nhắc và nghiên cứu tỉ mỉ thì mới có thể hiểu ra.
Thế nhưng cho dù có cố gắng như thế nào, dưới sự cùng cố gắng nố lực của
hai người bọn họ, cuối cùng cũng có một khu vực để chia của được.
"Tiểu A Thanh, đã học được chưa, chúng ta chính là phải làm cho người
ngoài cho rằng thu hoạch của chúng ta rất ít, như vậy mới không bị ghen ghét.
Tuy thần linh toàn trí toàn năng nhưng nếu dính dáng đến Xích Mẫu và Lý Tự
Hóa, cái sự toàn trí toàn năng ấy cũng sẽ bị áp chế."
"Cho nên ấy, chúng ta phải đi khóc lóc kể lể, biểu đạt ra dáng dấp chúng ta
bị thua thiệt nhiều!"
Đội trưởng mặt mày hớn hở, vẻ mặt kích động, trong mắt còn có hưng phấn.
Hứa Thanh lập tức gật đầu, đương nhiên hắn hiểu được dụng ý của đội
trưởng rồi. Trên thực tế đối với thu hoạch lần này, tuy hắn không biết cụ thể
nhưng đội trưởng đã từng chớp mắt ba cái, giúp cho hắn có phán đoán đại khái.
"Tiểu A Thanh, lúc này chúng ta... phát đạt!
Giọng của đội trưởng đều mang theo một ít run rẩy, hô hấp càng là gấp gáp.
Sau khi nói xong câu này, hắn theo bản năng quan sát chung quanh, sau đó hạ
giọng mở miệng.
"Tiền lời của chúng ta lúc này không chỉ là phân thân Xích Mẫu Trương Tư
Vận, mà còn có cái này!"
Đội trưởng nói rồi giơ tay phải lên xòe ra ở trước mặt Hứa Thanh, lộ ra ba
cái móng tay trong đó...
"Tiểu A Thanh, ngươi biết đây là cái gì không, đây chính là móng tay của
Xích Mẫu đấy. Vật ở trên người thần linh, đó chính là chí bảo siêu cấp, tốt hơn
vũ khí xương cá mà lão nhân cho chúng ta nhiều, căn bản là không có cách so
sánh được."
Đội trưởng kích động phấn chấn.
"Chờ sau khi chúng ta trở về rồi, lão nhân nhìn thấy thu hoạch của chúng ta,
nước bọt kiểu gì cũng sẽ chảy ra, ha ha."
Trong lúc đội trưởng đắc ý, đôi mắt nhỏ nhanh chóng liếc nhìn sang Hứa
Thanh.
Sắc mặt Hứa Thanh không chút thay đổi, liếc nhìn ba cái móng tay trong tay
đội trưởng, sau đó ngẩng đầu, mắt không gợn sóng, không nói được một lời.
Đội trưởng chớp chớp mắt, tằng hắng một cái.
"Tiểu A Thanh, ngươi biết thú vui lớn nhất trong cuộc đời là cái gì không, là
thỏa mãn đấy, điểm này ngươi phải học với ta. Con người của ta ấy, chính là đặc
biệt dễ dàng thỏa mãn."
"Ngươi suy nghĩ xem, Xích Mẫu chính là thượng thần đấy, chúng ta một lần
thành công hóa giải uy hiếp của Xích Mẫu đối với chúng ta, đây chính là thu
hoạch lớn nhất. Còn có phân thân của nàng, thu hoạch này càng lớn hơn nữa,
quan trọng nhất là cái này ba cái móng tay này."
"Đây chính là của quý, nhưng Tiểu A Thanh ngươi là sư đệ ta, đại sư huynh
ta phải chiếu cố ngươi, cho nên cho ngươi hai cái, ta một cái là đủ rồi."
Bộ dạng của đội trưởng cảm khái không gì sánh được, cho Hứa Thanh hai
cái móng tay út, sau đó xoay người nhoáng lên đang muốn rời đi.
Sắc mặt của Hứa Thanh từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, nhận hai cái móng
tay út ấy và thu hồi chúng nó, sau đó lấy ra một cái thẻ tre, bắt đầu khắc chữ.
Một màn này rơi vào trong mắt đội trưởng, tâm thần hắn giật mình, nhanh
chóng đến bên cạnh Hứa Thanh, ánh mắt rơi lên thẻ tre, thấy Hứa Thanh đang
khắc tên của mình...
Vì vậy hắn chớp mắt, tằng hắng một cái.
"Tiểu sư đệ, đại sư huynh nói đùa với ngươi thôi, ha ha, mau thu hồi cái thẻ
tre này đi... Không cần thiết không cần thiết."
Nói đến đây, vẻ mặt đội trưởng nghiêm lại, trầm thấp mở miệng.
"Tiền lời chân chính của chúng ta làm sao có thể có mỗi ba cái móng tay ấy
được, mà là..."
Đội trưởng giơ tay phải lên, mở ra lần nữa.
Trong lòng bàn tay xuất hiện ba bọt khí, trong một bọt khí tồn tại một ngón
tay do lông chim và máu thịt trộn lẫn vào nhau tạo thành, máu tươi chảy đầm
đìa, mắt thấy mà ghê, càng có lực lượng thần linh vô cùng nồng nặc ở bên trong
đó.
0
Hứa Thanh nhìn ba ngón tay bên trong bọt khí, lại ngẩng đầu nhìn về phía
đội trưởng.
Vẻ mặt đội trưởng chân thành.
"Tiểu A Thanh, thế nào, thu hoạch lần này ổn chứ hả, ha ha."
Hứa Thanh im lặng không lên tiếng, tu vi trong cơ thể nháy mắt vận chuyển,
khí thế bạo phát, phía sau còn có một tòa bí tàng ùng ùng huyễn hóa ra tới,
khiến cho nơi đây gió nổi mây phun, bát phương rung động.
Ánh mắt của hắn lập tức đen kịt một màu, độc cấm lan tràn bên trong đó,
đồng thời nhật nguyệt trong bí tàng phập phồng, Thương Long Thiên Đạo gào
thét ở bên trong, hình thành một vùng khí nóng dâng trào.
Lò lửa, đang thiêu đốt.
Trong nháy mắt đã có một sợi tơ quy tắc vô hình tản ra từ bên trong bí tàng,
lượn lờ ở bốn phía của Hứa Thanh.
Đây là quy luật và quy tắc trong thế giới bí tàng của hắn, lúc này nó khuếch
tán bao phủ lên bản thân, biến nơi đây thành chiến trường thuộc về bản thân
hắn.
Thân ở trong chiến trường này, trên người Hứa Thanh lộ ra thiên đạo chi ý.
Còn chưa có kết thúc, dị chất cũng nảy sinh ở xung quanh vào giờ khắc này,
đó là khí tức độc cấm, nhanh chóng làm nơi đây thay đổi.
Đội trưởng nhìn thấy những thứ này, đáy lòng chột dạ, nhưng lại biểu hiện
ra vẻ trừng mắt.
"Tiểu A Thanh, ngươi không tin đại sư huynh à?"
Nói rồi, tu vi trong cơ thể đội trưởng cũng bùng nổ, phía sau cũng dâng lên
bí tàng.
Bí tàng của hắn không giống với của Hứa Thanh, nó không ẩn chứa thế giới
mà là đen kịt một màu giống như địa ngục Cửu U, bên trong còn có tiếng gào
thét làm tâm thần kinh sợ quanh quẩn, hình thành nên lực lượng quy tắc thuộc
về hắn, khuếch tán bốn phương, vô hình đối kháng với quy luật của Hứa Thanh.