Mà lúc này, trong vô số vòng xoáy xuất hiện thêm một cái trong lúc im hơi
lặng tiếng.
So với các vòng xoáy khác thì nó rất nhỏ, có màu đỏ thẫm.
Bên trong vòng xoáy này là vô số thời không, vô số tinh thần Hồng Nguyệt
hợp thành một khuôn mặt trống rỗng, trong ấn đường của khuôn mặt này có một
mảng thời không, trên tinh thần Hồng Nguyệt ở bên trong thêu đốt một hỏa
diễm màu vàng kim.
Đây là thần hỏa, không đến từ Xích Mẫu, cũng không đến từ Lý Tự Hóa, từ
khí tức của nó cho thấy, ngọn lửa này thuộc về Hồng Nguyệt Thần tử, cũng là
đứa con thứ tư đã chết của Chủ tể.
Bên trong hỏa diễm còn có một vật, là hạch tâm của mảng thần hỏa này.
Đó là một nhãn cầu.
Một con mắt mà Hứa Thanh từng nhìn thấy trong bí tàng của Thần tử.
Nó là... mắt trái của Xích Mẫu.
Lúc này, bóng dáng của Xích Mẫu từ từ hiện ra trong đồng tử của con mắt
này, càng lúc càng lớn, sau cùng chiếm trọn nhãn cầu, bên ngoài nhãn cầu mọc
ra huyết nhục.
Huyết nhục tích tụ, cho đến khi cơ thể của Xích Mẫu hoàn toàn hình thành.
Xích Mẫu đã mở mắt.
Hai mắt từng trống rỗng của nàng, lúc này mắt trái đã có nhãn cầu.
Một luồng uy áp mênh mông bộc phát ra từ trên thân nàng, lan tràn ra mảng
thời không này, cũng ảnh hưởng đến thời không khác, có ý đồ thay đổi tất cả
mọi thứ.
Nhưng giây tiếp theo, một tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong miệng
nàng, sự lan tràn bị gián đoạn!
“Lý Tự Hóa…”
Âm thanh của Xích Mẫu đắng chát, giây phút lời nói truyền ra, trong mắt
trái của nàng hiện lên bóng dáng của Lý Tự Hóa, nhanh chóng chiếm toàn bộ
nhãn cầu, cũng lan tràn đến cơ thể Xích Mẫu.
Xích Mẫu run rẩy, muốn phản kháng nhưng vô bổ, dáng vẻ của nàng dần
thay đổi, cơ thể của nàng từ nữ thành nam, cho đến sau cùng, trở thành hình
dáng của Lý Tự Hóa.
Trong quá trình này, âm thanh của Xích Mẫu càng thêm đắng chát, vang
vọng khắp Nguyệt cung.
“Thì ra đây chính là tính toán của ngươi…”
“Ngươi đã sớm biết bố trí của ta, cho nên ngươi hy sinh đứa con thứ tư của
ngươi, chôn ta ở nơi này.”
“Lý Tự Hóa, không phải người không muốn thành Thần, mà là ngươi không
muốn gánh vác đại nhân quả sau khi thành thần, cho nên mặc dù ngươi đã trảm
ta lột xác, nhưng ngươi lại không thực sự giết ta, thúc đẩy ta thành Thần, sau
khi ta chịu đựng đại nhân quả thì ngươi lại sống lại trên người ta.”
Âm thanh của Xích Mẫu ngày càng yếu ớt, cuối cùng sau khi trở thành dáng
vẻ của Lý Tự Hóa, nàng nhắm mắt lại, âm thanh hóa thành dư âm, không cam
lòng, có oán độc, cũng có mờ mịt, cho đến cuối cùng chỉ còn tiếng thở dài.
“Ca, ta thành toàn cho ngươi…”
Xích Mẫu ngã xuống.
Rất lâu sau, mắt của nàng từ từ mở ra.
Lý Tự Hóa trở về.
“Tứ muội, con đường Hoàng Thiên là sai lầm... con đường Hậu Thổ cũng là
sai lầm.”
“Tiên và Thần, trên thực tế... có thể dung hợp.”
“Vì vậy ta nói sứ mệnh vẫn còn.”
Lý Tự Hóa nhẹ giọng lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn về phía đại lục Vọng Cổ,
một lúc lâu sau, hắn giơ tay lên nắm một cái, Hồng Nguyệt Thần giới thu nhỏ
lại ở trước mặt hắn, cuối cùng hóa thành một nhãn cầu được hắn cầm trong tay,
ấn vào trong mắt phải.
Sau đó hắn quay người, đi sâu vào hư vô, bước đi bình tĩnh.
Ngày càng xa hơn.
Chỉ có tiếng ca dao truyền ra từ trong miệng hắn, mang theo giai điệu khó
hiểu, vang vọng trong hư vô.
“Ngày xửa ngày xưa có một oa oa, phía sau là một loạt oa oa, mười oa oa
sáu bảy tám, mắt đỏ tóc xám, cả ngày không nói chuyện, đứa trẻ nhìn thấy thì
gọi người nhà, trẻ em gặp phải thì đừng sợ…”
“Cho đến một ngày, đại oa oa bệnh, nhị oa oa lo lắng, tam oa oa mua thuốc,
ngũ oa oa nấu, lục oa oa chết, thất oa oa cười, bát oa oa đào hố, cửu oa oa nhảy,
thập oa oa rơi nước mắt trên mặt đất, ta đi hỏi tại sao nàng khóc…”
“Tứ oa oa mất tích không trở về!”
Trong bài ca dao từng được hát, tứ oa oa được nhắc đến có lẽ không phải là
đứa con thứ tư của Chủ tể, mà có khả năng là tứ muội của Chủ tể…
0
Tế Nguyệt thay đổi, bắt đầu từ sau khi Xích Mẫu thành thần và trận chiến
với Lý Tự Hóa trước đây.
Có lẽ, trong kỷ nguyên này nối tiếp kỷ nguyên kia, thật ra giao chiến giữa
bọn họ không phải đã kết thúc từ sớm giống như thế nhân tưởng tượng.
Có lẽ, trận đại chiến này, từ xưa đến nay xuyên qua thời không, vẫn tiến
hành với phương thức mà thế nhân không thể nào hiểu được.
Kéo dài vô số năm tháng...
Cho đến cuối cùng, trận chiến đấu này mới có một dấu chấm tròn.
Sự lo lắng bao phủ vùng đại vực này vô số năm tháng cũng theo sự biến mất
của tinh thần Hồng Nguyệt mà tản đi.
Còn việc Hồng Nguyệt đi nơi nào?
Xích Mẫu có tử vong hay không?
Có khi nào Lý Tự Hóa còn xuất hiện lại lần nữa không...
Việc này không có ai biết đáp án, người ngoài không xác định, còn mọi
người tham dự cuộc chiến đấu này, bọn họ cũng không xác định.
Đối với chúng sinh Tế Nguyệt đại vực hôm nay mà nói, điều duy nhất có thể
xác định chính là trận đánh này sẽ trở thành truyền thuyết, được bọn họ truyền
tiếp từ đời này sang đời khác.
Có thể tưởng tượng được vô số năm sau, vạn tộc sinh ra trên mảnh đại vực
này sẽ nhìn thấy dấu vết về trận chiến này ở trong sách cổ. Bọn họ sẽ biết được
trong năm tháng rất lâu trước đó, đại vực nơi mình sinh sống đã từng bị nguyền
rủa chi phối.
Mà bọn họ cũng sẽ hiểu được, cùng với sự kết thúc của trận chiến, lời
nguyền ấy cũng bị phá hủy.
Nếu có một ngày các hậu nhân sinh hoạt trên mảnh đại vực này có tư cách
đi bước vào thời không, trở lại ngày này, vậy thì bọn họ nhất định có thể cảm
thụ được sự biến hóa của toàn bộ Tế Nguyệt đại vực lúc này sau khi Hồng
Nguyệt biến mất.
Vạn vật, bắt đầu sống lại.
Hy vọng, đã buông xuống.
Dòng sông Tự Âm vờn quanh bốn phía của đại vực, nước sông từ màu đỏ đã
trở thành trong suốt, hài cốt bị chôn vô số năm trong đó hóa thành nước bùn,
không hề bốc lên.