Âm thanh quanh quẩn, nói sao làm vậy, rơi giữa đất trời.
Thân thể đội trưởng chấn động, những vết nứt lan khắp toàn thân không
cách nào khống chế. Mặc dù ánh sáng màu xanh lam tràn ra từ cơ thể hắn tạo
thành băng phong lại, nhưng vẫn không thể ngăn chặn sự vỡ vụn.
Mà thân thể của hắn giờ phút này cũng sụp đổ, trở thành máu thịt tán loạn,
rơi đầy đất.
Hứa Thanh theo sát phía sau, trong sự hỗn loạn và bối rối do hình ảnh thứ
hai mà viên pha lê màu tím mang lại, thế giới của hắn rơi vào bóng tối vĩnh
hằng, tất cả không còn tồn tại.
Giống hệt như hình ảnh ngón tay Tử Thanh Thái Tử hạ xuống.
Tiếp theo là lão Bát, thân thể của hắn nổ ran, gần như Thần Linh chi lực mà
thất tình lục dục mang đến đều bị xóa sạch vào giờ phút này, thân thể hắn khó
có thể chống đỡ được mà ngã xuống.
Rồi sau đó là thế tử và công chúa Minh Mai. Tuy rằng bọn họ là Uẩn Thần,
nhưng đại thế giới của họ giống như đang kêu rên, chúng sinh trong đó đau khổ,
ai nấy đều khô héo, ngay cả sức sống của bọn họ cũng trở nên u ám.
Tiếp theo là lão Cửu, nhưng hắn vẫn có thể kiên trì. Lúc này hắn chậm rãi
ngẩng đầu, tay phải run rẩy chậm rãi hội tụ ra một thanh kiếm. Đó là thanh kiếm
sinh mệnh cuối cùng của hắn.
Đó cũng chính là thanh kiếm mạnh nhất của hắn, la đỉnh phong chi kiếm mà
Cổ Linh Hoàng đã nhìn ra lúc trước.
Nhưng Cổ Linh Hoàng lại không nhìn ra, một kiếm cuối cùng này của lão
Cửu không phải là sát phạt, mà là bảo vệ.
Mà cửa lớn Nguyệt cung phía trước đang chậm rãi khép lại, Trương Tư Vận
ở trên biển ánh trăng hoa Bỉ Ngạn lắc đầu, nhắm hai mắt lại.
Nàng mất đi hứng thú, như thể biến thành một tác phẩm điêu khắc khô héo,
không vui không buồn.
Tất cả, đã kết thúc.
Lão Cửu im lặng, ở phía sau hắn, Ngũ công chúa cũng nhắm mắt lại.
Trên khuôn mặt già nua của nàng đã không còn huyết sắc, trở nên xám
trắng, trên người nồng nặc hơi thở tử vong. Nếu không phải có lão Cửu bảo vệ,
nàng đã vẫn lạc rồi.
Giờ phút này, nàng lặng lẽ nhìn huynh trưởng trước mặt mình, lại nhìn
những người chết xung quanh, nhắm mắt lại.
Dần dần, ánh huỳnh quang tỏa ra từ trong cơ thể nàng, hội tụ ở trước mặt, từ
từ hợp lại thành một đóa hoa.
Từng nhị hoa chập chờn như thể sinh mệnh đang nở rộ. Mà cánh hoa cũng
không ngừng xòe ra, lộ ra vẻ đẹp của nó.
Khoảnh khắc đóa hoa này xuất hiện, cánh cửa Nguyệt cung đang khép lại
đột nhiên dừng lại.
Trương Tư Vận đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, nhìn ra phía ngoài cửa.
Đóa hoa kia, cũng là hoa Bỉ Ngạn!
Giống như chỗ Trương Tư Vận đang ngồi.
Nhưng màu sắc của nó là màu trắng.
Nó đang nở rộ, mà Ngũ muội đang khô héo.
Nàng đang thiêu đốt chính mình, giống như khoảnh khắc nàng được sinh ra,
dùng tính mạng của mình để cứu lấy huynh trưởng. Cũng giống như cả đời này
của nàng, lần lượt thiêu đốt, lần lượt cứu tất cả.
Thời cổ xưa, những huynh đệ tỷ muội khác đều có khuôn mặt trẻ trung, duy
chỉ có nàng, từ rất rất sớm, đã già nua cằn cỗi.
Nàng biết, đây là sứ mệnh của mình.
Nàng hiểu, đây là ý nghĩa của mình.
Nàng đã từng oán hận, nhưng cuối cùng... nàng vẫn lựa chọn không hối hận.
Khi những đóa hoa nở rộ, hương thơm theo đó lan tỏa, cơ thể bị bể nát của
thế tử được khôi phục lại một lần nữa với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Công chúa Minh Mai ở một bên cũng giống vậy. Còn có lão Bát, còn có đội
trưởng, còn có Hứa Thanh.
Tất cả mọi người, giờ khắc này, đều sống lại. Thân thể của bọn họ được tái
tạo một lần nữa, khí tức của bọn họ cũng một lần nữa bộc phát. Mà tâm trạng
dao động của bọn họ cũng bình tĩnh trở lại.
Điều kỳ lạ nhất là, những ký ức đã bị sụp đổ dưới Thần thuật cũng được xóa
đi tất cả đau khổ, được phục hồi lại một lần nữa.
Đây không phải là đảo ngược thời gian. Dưới Thần thuật của Thần Linh, trừ
khi có vị thế tương ứng, nếu không thì không thể nào đảo ngược thời gian.
Hoa Bỉ Ngạn của Ngũ công chúa là chúc phúc!
Giống như có lời nguyền của Thần, thế gian này cũng có lời chúc của Thần,
nhưng cực kỳ hiếm thấy.
Cảnh tượng này lần đầu tiên khiến Trương Tư Vận lộ vẻ xúc động. Hắn
chăm chú nhìn Ngũ công chúa ngoài cửa, nhẹ giọng lên tiếng.
"Thủ đoạn của Lý Tự Hóa không tồi. Trong năm tháng tương lai, hắn sẽ
phong ấn một vị Thần trong cơ thể ngươi!"
"Tương lai trong cơ thể của ngươi sẽ tồn tại Thần Linh. Mà Thần Linh
không thể nghịch, giống như Nhân Quả, thế nên thời gian trước khi phong ấn
Thần Linh, ngươi sẽ không tử vong!"
"Như thế, ngươi có thể dùng thân thể phàm trần của mình mà không hạn chế
triển khai Thần thuật, bản thân chịu nguyền rủa, ban phước lành cho người
khác... và giấu giếm được bản thể của ta."
"Tuy rằng ngươi không chết, nhưng ngươi sẽ già đi... Mà khi ngươi già đến
cực hạn, thân thể của ngươi sẽ biến thành một cái xác rỗng không có ý thức. Có
chút thú vị, thân thể này là để chuẩn bị cho vị Thần Linh nào đây?"
Trương Tư Vận thì thào nói khẽ, trực tiếp nói ra bí mật của Ngũ công chúa!
Giọng nói của hắn quanh quẩn. Bên ngoài Nguyệt cung, đám người thế tử
được hồi sinh đều im lặng nhìn về phía Ngũ muội.
Khí tức của Ngũ công chúa suy yếu, sự tang thương và già yếu càng nghiêm
trọng hơn. Toàn thân nàng tản ra khí tức tử vong, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng trên mặt nàng lại lộ ra nụ cười, giọng nói khàn khàn.
"Đây vốn là ý nghĩa tồn tại của ta."
Những lời này rơi vào tai mọi người, cũng rơi vào trong ý thức của Hứa
Thanh. Thân thể hắn chấn động, hai mắt chậm rãi mở ra.
Mọi thứ trước đó giống như một cơn ác mộng, mà lúc này đội trưởng cũng
mở mắt ra, thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt có phần âm trầm, mang theo sát khí
hiếm thấy. Vừa rồi vào khắc mấu chốt hắn đã kêu thượng thần, nhưng đối
phương từ chối tới vào lúc này.
"Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết tên tiện thần thấy lợi mới hành động
này!"
Đáy lòng đội trưởng nổi giận, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trương Tư
Vận trên biển ánh trăng trong cửa, ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo.