Một ngụm nối tiếp một ngụm, không ngừng cắn xé, trong khoảng thời gian
ngắn, nước bọt hoàng tuyền càng chảy nhiều hội tụ thành sông, đồng thời tiếng
sôi bụng như sấm rền cũng vang vọng khắp tám hướng đất trời.
Một màn này làm cho đội trưởng sửng sốt, liếc nhìn đại chiêu mà mình
chuẩn bị, lại nhìn sang khuôn mặt máu bùn kia, hắn có chút buồn bực.
Hứa Thanh chớp mắt, hắn không bất ngờ về chuyện này cho lắm.
Dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với Cổ Linh Hoàng, đối phương không
làm như vậy mới kỳ quái.
Trên thực tế trước hắn đã định nhắc nhở đội trưởng rồi... nhưng một mặt là
không tiện bác bỏ đi sự tích cực của đại sư huynh, còn mặt khác một khi hắn
nhắc nhở, sợ là lúc Cổ Linh Hoàng đánh lén sẽ mất đi hiệu quả.
Mà lúc đội trưởng đang phiền muộn, lão tổ U tộc do bùn máu tạo thành phát
ra âm thanh thê lương, khuôn mặt của nàng trong nháy mắt tan vỡ, thân thể chia
năm xẻ bảy trong tiếng ầm ầm, hóa thành lượng lớn bùn máu, lại nhanh chóng
hội tụ vào một chỗ.
Chỉ là... bùn máu sau khi hội tụ lại chỉ bằng bốn phần mười ban đầu, sáu
phần mười bùn máu còn lại thì lại hóa thành từng con mắt, lộ ra vẻ tham lam.
Chúng nó, đã thuộc về Cổ Linh Hoàng.
Lão tổ U tộc hoảng sợ, thân thể bốn phần mười còn sót lại mới vừa định trở
về Nguyệt cung, nhưng đội trưởng đã bắt được cơ hội, buông ra da người nắm
trong tay, hét lớn một tiếng.
"Phong ấn!"
Vừa dứt lời, Hứa Thanh cũng theo đó buông ra, nhất thời vân tay trên da
người bạo phát, như quy tắc quy luật, Lúc nó xuất hienj thì kinh thiên động địa,
khí thế hung hăng, tranh thủ bay về phía lão tổ U tộc trước Cổ Linh Hoàng.
Nếu vân tay này là đối với người khác thì có lẽ uy lực không có nhiều công
hiệu cho lắm, thế nhưng nó đã từng đè chết lão tổ U tộc, cùng với sở hữu nhân
quả cực lớn, cho nên nó vừa xuất hiện đã ngay lập tức làm cho toàn thân lão tổ
U tộc chấn động.
Tại chớp mắt tiếp theo, da người đến, trực tiếp bao vây lão tổ U tộc ở bên
trong, sau khi bao phủ xong, tấm da người ấy nhanh chóng cuộn tròn, lại thành
tranh cuộn bay hướng đội trưởng.
Đội trưởng bắt lấy tranh cuộn, cười ha ha một tiếng, ném cho Hứa Thanh.
"Tiểu sư đệ, trấn áp trong mảnh vỡ thế giới, đây là chiến lợi phẩm đầu tiên
của chúng ta!"
Hứa Thanh tiếp được, nghe vậy lập tức trấn áp ở trong mảnh vỡ thế giới.
Lấy dấu vân tay có nhân quả với nàng, dùng da của đội trưởng phong ấn, lại
dùng mảnh vỡ đại thế giới vốn là của nàng để trấn áp.
Tất cả quá trình này, đều là lấy nhân quả làm chủ.
Loại trấn áp này sẽ cực kỳ vững chắc.
Nhất là bản thân lão tổ U tộc bị thương nặng, mất đi sáu phần mười, dưới sự
trấn áp như thế này, bốn phần mười còn lại chẳng thể nhấc lên nổi gợn sóng gì
cả.
Không thể không nói, đội trưởng chuẩn bị cực kỳ đầy đủ vì để đánh với
Xích Mẫu.
Chỉ là... ở trrong mắt Cổ Linh Hoàng, đây là đoạt thức ăn trước miệng cọp!
Thế là vào lúc này ánh mắt hắn cũng nhìn sang với vẻ bất thiện, hắn ăn chưa
no.
Có điều hắn cũng hiểu rằng đây chỉ là món khai vị ăn sáng mà thôi, cho nên
hắn hừ lạnh, nhìn về phía đám người bùn giao chiến với đám người Thế tử.
Cùng với việc lão tổ U tộc bị phong ấn, bây giờ những thân hình đó cũng
đều mất đi thần ý, hóa thành loại bùn bình thường, bị đánh giết trở thành tro bụi.
Tiếp đó, ánh mắt của mọi người đồng thời rơi lên cửa chính Nguyệt cung.
Nơi đó, đã không có khuôn mặt đồ đằng nữa.
Thế nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết được, tuy đã không còn môn
thần nữa nhưng cánh cửa này cũng không dễ dàng như vậy mở ra.
Đội trưởng cười ha ha, ngẩng đầu ưỡn ngực, tiến lên một bước.
"Chư vị tiền bối tản ra một chút, sau đó xin hãy bảo vệ bọn ta, chuyện mở
cửa ra này ta cực kỳ có kinh nghiệm, tiểu sư đệ lúc này không cần ngươi ra tay,
cánh cửa này, để ta tự đánh vỡ!"
Nói rồi đội trưởng giơ tay phải lên, nhất thời chín thái dương nhân tạo bay
lượn ra ở trong tay hắn.
Chín thái dương ấy tản ra ngọn lửa màu vàng, lộ ra khí tức thần linh, ngọn
lửa kia... là thần hỏa đã hấp thu thần tử. Dưới sự tăng cường của ngọn lửa ấy,
chín thái dương nhân tạo này chính là chín phiên bản thu nhỏ của Thự Quang
Chi Dương!
Tuy không hiểu biết gì về Thự Quang Chi Dương, nhưng đám người Thế tử
đương nhiên có thể cảm giác được sự khủng bố chín mặt trời nhân tạo đó, cộng
thêm trước đó đã để ý nhiều lần, vì vậy mỗi người tản ra.
Mà Cổ Linh Hoàng thì cũng nhìn nhiều mấy lần, thân thể nhoáng lên, một
lần nữa ẩn nấp.
Đội trưởng nhìn thấy như vậy, càng đắc ý hơn, giơ tay lên vung vẩy, hét lớn
một tiếng.
"Tiểu Viên Tử!"
"Đánh vỡ cánh cửa của bà già Xích Mẫu kia cho ta!"
Chớp mắt tiếp theo, trong chín thái dương nhân tạo có một cái bỗng nhiên
bay ra, ngọn lửa thiêu đốt bên ngoài nháy mắt đã đạt đến cực hạn, khí tức kinh
khủng bạo phát ngập trời ở bên trong, lao thẳng đến cửa chính của Nguyệt cung
giống như một ngôi sao băng màu vàng.
"Bảo vệ ta!" Đội trưởng giống như một đứa trẻ đốt pháo trúc, điên cuồng lùi
về sau thẳng đến chỗ của Hứa Thanh.
Hắn biết rõ, lúc này tới gần Hứa Thanh mới là an toàn nhất, dù sao rất có thể
đám người Thế tử sẽ không bảo vệ mình, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ bảo vệ
Hứa Thanh.
Sự thật cũng đúng là như thế, lão Cửu nhoáng lên, lần nữa đứng ở trước mặt
Hứa Thanh, kiếm trong tay giơ lên chặn ngang ở đằng trước, mấy người Thế tử
cũng nhanh chóng tiến đến.
Trong nháy mắt khi bọn họ xuất hiện, ngôi sao băng hạ xuống, đụng mạnh
vào cửa chính.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên khắp đất trời, toàn bộ Hồng Nguyệt tinh
thần đều chấn động mãnh liệt, thiên địa vặn vẹo, mọi thứ đều trở nên mông lung
mơ hồ.
Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy, thái dương nhân tạo kia nổ tung ở cửa chính của
Nguyệt cung, ngọn lửa màu vàng trong nó nháy mắt cuốn sạch cả cửa chính,
càng là bao trùm lên trên Nguyệt cung và quyết đấu với màu đỏ.