Loại thiêu đốt này, cũng không phải là thực chất, mà là nội hạch.
Theo thiêu đốt, tướng mạo của hắn lại xuất hiện nghịch chuyển, không còn
là dáng vè già nua nữa, mà là hóa thành dáng vẻ trung niên, khí tức của nó cũng
đạt tới đỉnh cao nhân sinh.
Giờ phút này hắn vừa phi nhanh, lời nói cũng vang vọng từ trong miệng.
“Cả đời Lý mỗ, tổng cộng trải qua hơn bảy ngàn trận chiến sinh tử, ban đầu
chiến hơn ngàn trận trong cùng cảnh giới, sau đó ta lĩnh ngộ bổn nguyên sát lục,
chiến đấu vượt cảnh giới!”
“Chín Huyết Vệ cùng cảnh giới với ta, một mình ta có thể chiến toàn bộ.”
Lý Tiêu Sơn gầm nhẹ một tiếng, tốc độ ầm ầm bùng nổ, lại hóa thành chín
tàn ảnh, phóng về hướng chín Huyết Vệ đang đi tới mặt đất, tốc độ nhanh
chóng, nháy mắt đã đến trước mặt bọn họ, hai đại đao trong tay đều chém ra
một phát.
Hai bên va chạm nhau, vang ra âm thanh đinh tai nhức óc, Lý Tiêu Sơn
phun ra máu tươi, thân thể lui lại ba bước, cưỡng ép dừng lại, mà bước chân tiến
lên của chín Huyết Vệ kia cùng dừng lại.
Nhịp thở tiếp theo, một con ngựa bị chém rung lên, thân thể trực tiếp tách
rời từ chính giữa, hóa thành hai nửa. Áo giáp của Huyết Vệ dị tộc trên đó cũng
phát ra âm thanh ken két, trực tiếp tan vỡ, lộ ra thân xác khô cạn dưới áo giáp.
Mà thân thể này lại cũng không thể thừa nhận, xuất hiện một vết đao, vết
này càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng… Thân thể Huyết Vệ
dị tộc này, giống như chiến mã, phân thành hai nửa.
Trên mặt đất, chín tòa Thần điện lấp lánh nổ vang, ánh sáng của một tòa
trong số đó, giờ phút này đã mờ nhạt đi, Thần điện đổ sụp.
Một đao đỉnh phong của Lý Tiêu Sơn, kinh khủng như vậy đấy.
Liếm đi máu tươi trên khóe miệng, chiến ý trong mắt Lý Tiêu Sơn càng
đậm, giờ phút này hắn không quan tâm sinh tử của mình, mà hắn vô cùng rõ
ràng, sự phục sinh của Nghịch Nguyệt Điện cũng không phải không có hạn mức
cao nhất.
Hắn đã đến hạn mức cao nhất.
Nhưng hắn không thèm để ý, mà vung lên đại đao, lần nữa phóng đi.
Một bên khác, Thần Tước Tử mặt không biểu cảm, không có bất cứ dao
động tâm tình gì, đạp trên biển lửa, đi thẳng đến Điện hoàng.
Nhưng nội tình của Hồng Nguyệt Thần điện, vẫn còn nữa.
Vẻ mặt Điện hoàng bình tĩnh, hắn nâng tay phải lên, lần nữa nhấn một phát
lên mặt đất.
“Huyết tướng ở đâu!”
Mặt đất ầm ầm, có ba khu khu vực lõm xuống dưới, ba tòa Thần điện tràn
ngập khí tức cổ xưa bay lên từ bên trong. Không giống những Thần điện khác,
cảm giác ba tòa này đem đến cho người ta, là phảng phất đã tồn tại vô tận năm
tháng.
Sự thật cũng đúng là như thế, ba tòa Thần điện này thuộc về nhóm thần điện
đầu tiên được xây dựng.
Giờ phút này cánh cửa mở ra, ý tang thương phát ra từ bên trong, ba quan
tài huyết sắc vọt thẳng ra từ bên trong, nắp quan tài đều tự nổ tung giữa không
trung, ba bộ thi hài khô héo đi ra từ bên trong.
Gió thổi qua, thân thể của bọn họ nhanh chóng đầy đặn lên, trong chớp mắt
đã hóa thành ba ông lão.
Mà cẩn thận nhìn lại, có thể nhìn thấy khí chất của bọn họ cực kỳ giống
Điện hoàng. Giờ phút này càng đi ra, hai mắt bọn họ càng đóng mở, nhìn về
phía Thần Tước Tử.
Sắc mặt Thần Tước Tử ngưng lại. Một chớp mắt tiếp theo, ba ông lão này
đã xuyên qua hư vô, xuất hiện bên cạnh Thần Tước Tử. Mỗi người đều đưa tay
ra, lại có thế giới ảo ảnh huyễn hóa.
Tu vi bọn họ thể hiện ra, đúng là Uẩn Thần.
Nhưng đại thế giới của bọn họ không phải là chân thực, mà là hư ảo. Điều
này đã khiến cho sức chiến đấu của bọn họ không bằng Uẩn Thần, nhưng lại đủ
để trấn áp hết thảy Quy Khư.
Nhưng Thần Tước Tử cũng không phải hạng người tầm thường. Thân là
Nghịch Nguyệt Chủ đời trước, nàng có thể để lại một phân thân của mình,
phong ấn trong Nghịch Nguyệt Điện đến nay, thủ đoạn của bản thân nàng cũng
rất kinh người.
Giờ phút này nàng lại dựa vào lực lượng một người, giao chiến cùng ba ông
lão này, dù ở vào thế yếu, nhưng cũng làm cho ba ông lão kia không cách nào
phân tâm, giằng co lẫn nhau.
Thế nhưng theo ba ông lão kia xuất thủ, đại thế giới của bọn họ lại chậm rãi
từ hư ảo biến thành chân thực, như đang thức tỉnh, sức chiến đấu liên tục tăng
lên, tình cảnh của Thần Tước Tử càng trở nên hung hiểm
Mà điểm càng kinh người hơn là trong đại thế giới của ba ông lão này, có
từng hình chiếu, cũng đang đồng bộ khôi phục.
Một cảnh này làm hai bên trên chiến trường, đều chấn động tâm thần, Hồng
Nguyệt phấn chấn, Nghịch Nguyệt hoảng hốt.
Hai bên giao chiến, hủy thiên diệt địa, dao động hình thành từ đó khuếch tán
ra, lan tràn toàn bộ đại vực, bầu trời cũng đều thay đổi, núi sông mặt đất đều
đang rung chuyển.
Bên phía Hồng Nguyệt, vẻ mặt ngạo nghễ, xuất thủ Thần thuật giáng lâm,
trấn áp tất cả.
Còn có những thế lực phụ thuộc Hồng Nguyệt kai, bọn họ lại càng ra sức
hơn nữa. Trong đó có Môn tộc, có tộc Lệnh U, có tộc Âm Tầm,… vân vân, nhất
là Âm Dương Hoa Gian tông, thuật tế mộng của bọn họ cũng khắc triển khai
nơi này.
Từng mảng lớn sương mù mông lung xâm nhập vào chúng tu sĩ Nghịch
Nguyệt. Những nơi đi qua, tu sĩ Nghịch Nguyệt chỉ cần đụng chạm đến, vẻ mặt
đều sẽ lộ ra mờ mịt, dù rất nhanh đã tỉnh, nhưng thường thường một chớp mắt
mờ mịt kia chính là sinh tử.
Trong lúc nhất thời, ưu thế của Nghịch Nguyệt không ngừng giảm bớt, chỉ
có thể co lại phạm vi, kéo dài thời gian, chờ đợi kết quả bên trong xác phàm của
Xích Mẫu.
Hứa Thanh mắt thấy như thế, lập tức triệu hoán khí linh ra, giằng co với
Điện hoàng.
Mà Điện hoàng trải qua trận chiến ở dãy núi Khổ Sinh, hiện tại đã rất cẩn
thận với Nghịch Nguyệt Điện. Dù cho tới bây giờ, hắn cũng không đích thân
xuất thủ, mà sau khi quét khí linh kia một chút, hắn nâng tay phải lên, lại nhấn
một lần về hướng mặt đất.
Mắt lóe lên u mang, hắn trầm thấp mở miệng.
“Huyết Tử, thức tỉnh!”