Hội tụ khí thế trước chiến tranh, cần nhất cổ tác khí, nếu không thì nhất định
sẽ tái nhi suy, tam nhi kiệt, chúng tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện thời khắc này,
chính là như vậy.
(*nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: một tiếng trống làm hăng hái tinh
thần, tiếng thứ hai sẽ suy yếu, tiếng thứ ba kiệt sức)
(*nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: một tiếng trống làm hăng hái tinh
thần, tiếng thứ hai sẽ suy yếu, tiếng thứ ba kiệt sức)
Theo lời nói của Thế tử, theo âm thanh của Hứa Thanh, theo sự hào hùng
của Đội trưởng, mấy vạn tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện, từng người khí thế như
hồng, trong mắt lộ ra vẻ kiên định và quyết thề sống chết.
“Giết!”
Không biết là ai phát ra tiếng gào thét, rất nhanh tất cả mọi người đều bị kéo
theo, theo bản năng há miệng, phát ra tiếng gầm thét truyền tới từ linh hồn,
dường như muốn phát tiết hết thảy đau đớn và không cam lòng cả đời mình
trong một chữ này.
Giờ khắc này, lý trí đã không quan trọng, mưu lược ở trước mặt khí thế kia
cũng đều không có ý nghĩa.
Tất cả mọi người hóa thành thất phu, “thất phu nhất nộ, huyết tiên ngũ bộ*”!
(*dân thường phẫn nộ, máu văng năm bước)
(*dân thường phẫn nộ, máu văng năm bước)
Sự thật đã ở trước mắt, Xích Mẫu lập tức sắp đến, vốn là tình huống tuyệt
vọng, mà bây giờ có hi vọng, còn là một lần hi vọng lớn nhất trong vô số năm
qua.
Như thế, cho dù là người nhát gan hơn nữa, cũng có sẽ dâng lên dũng khí
hóa thân thất phu.
Huống chi người có thể đi vào Nghịch Nguyệt Điện, lại há có thể không có
dũng khí. Dù sao bản thân khảo nghiệm gia nhập Nghịch Nguyệt Điện đã loại
bỏ quá nhiều người không phù hợp yêu cầu.
Thiên địa dãy núi Khổ Sinh biến sắc, tiếng gầm thét đến từ tu sĩ Nghịch
Nguyệt khí thôn sơn hà, rung chuyển bầu trời.
Mắt thấy như thế, Hứa Thanh thở sâu, thân thể bước một bước vào trong
Nghịch Nguyệt Điện, đi vào trong Điện đường chí cao. Đội trưởng cũng đồng
bộ. Trong nháy mắt hai người tiến vào điện đường, bầu trời mà kính Nghịch
Nguyệt hóa thành này lấp lánh.
Một luồng dao động truyền tống bùng nổ trong đó.
Đây là một loại năng lực khác của Nghịch Nguyệt Điện, chỉ có Nghịch
Nguyệt Chủ mới có thể nắm giữ, đó là có thể na di trên phạm vi lớn trong toàn
bộ Tế Nguyệt đại vực.
Giờ phút này truyền tống nổ vang, âm thanh Đội trưởng vang vọng ra từ bên
trong Nghịch Nguyệt Điện.
“Chúng tượng, quy vị!”
Theo lời nói truyền ra, từng bức tượng tu sĩ Nghịch Nguyệt ở bên ngoài,
mang theo sát ý, mang theo quyết tâm, đi thẳng đến Nghịch Nguyệt Điện. Trong
đó còn có Lý Tiêu Sơn, Thần Tước Tử và những tu sĩ được giải phong ấn kia.
Về phần đám người Thế tử, bọn họ không cần bước vào Nghịch Nguyệt
Điện, đối với bọn họ, tiến về bất cứ chỗ nào của đại vực vốn chỉ là chuyện trong
một ý niệm.
Mà tu sĩ tầm thường của dãy núi Khổ Sinh không được yêu cầu tham dự
chiến tranh lần này. Thế là trong ánh mắt của đám người Ninh Viêm và Linh
Nhi, bầu trời nổi sóng chập trùng, kính Nghịch Nguyệt nháy mắt đã biến mất.
Tiến về bình nguyên Sám Hối, tiến về tổng bộ Hồng Nguyệt.
Binh quý thần tốc*!
(*Trong việc dụng binh đánh trận, quan trọng nhất là tốc độ mau lẹ)
(*Trong việc dụng binh đánh trận, quan trọng nhất là tốc độ mau lẹ)
…
Trung tâm Tế Nguyệt đại vực, bình nguyên Sám Hối.
Phạm vi bình nguyên này bao la, phóng mắt nhìn lại, không có bất cứ núi
non chập chùng nào, mặt đất mọc ra cây cỏ màu đỏ, gió thổi qua, thảo nguyên
lay động như cùng một mảnh biển đỏ.
Mà ở trung tâm vùng bình nguyên này, nơi này tồn tại một hồ nước cực lớn.
Nước hồ như má, tràn ra mùi máu tươi nồng đậm, thoạt nhìn khá giống nước
sông dài Tự Âm. Chính giữa hồ này, có một hòn đảo.
Một người khổng lồ đỉnh thiên lập địa, bị cưỡng ép trấn áp quỳ lạy ở đó.
Tuy là tư thế quỳ lạy, nhưng thân hình hắn cao lớn, khí tức hùng hậu, vẫn hình
thành uy áp kinh khủng như trước.
Dưới chân người khổng lồ, trên hòn đảo xây dựng rất nhiều Thần điện.
Nhưng tất cả những thứ này đều trong mơ hồ, không nhìn rõ ràng lắm, bị
một mảnh ánh sáng đỏ đậm bao phủ.
Mảnh ánh sáng này đến từ bầu trời, đến từ Hồng Nguyệt tinh thần, từ xa
nhìn lại, hết thảy bên trong hòn đảo được ánh sáng đỏ này bao phủ đều mơ hồ.
Lại rất khác với màu sắc của thế giới bên ngoài.
Khu vực khác màu đỏ đều là đỏ nhạt, duy chỉ có nơi đây được chăm sóc đặc
biệt, đỏ thẫm vô cùng.
Thiên địa nơi này đỏ đậm, vô tận ánh đỏ hội tụ trên hòn đảo, bao phủ hòn
đảo trở thành màn máu, khí tức Xích Mẫu ở đây nồng đậm vô cùng.
Mặt khác, nơi này cũng không giống ngày xưa, bình thường đảo này thường
có âm thanh cúng bái, tiếng ngâm xướng ca tụng Xích Mẫu liên tiếp, nhưng
trước mắt… Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh.
Không có bất cứ một tiếng vang nào truyền ra, chỉ có mảnh đỏ thẫm đậm
đặc kia thay thế hết thảy.
Mà đúng lúc này, bầu trời truyền đến tiếng Thiên lôi. Khi sấm sét ầm ầm kia
phá vỡ sự yên tĩnh của nơi này, nhấc lên vô tận tiếng vọng, hư vô vặn vẹo, hình
như có một quái vật khổng lồ, muốn truyền tống vào trong mảnh đỏ thẫm này.
Nhưng theo ánh đỏ lấp lánh, truyền tống thất bại.
Chớp mắt tiếp theo, giữa không trung bên ngoài đảo này, kính Nghịch
Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện, trôi nổi giữa không trung, sau khi nhanh chóng
mở rộng, trong tấm gương từ nơi đó, từng ánh mắt rơi xuống, sát ý kinh người,
ngóng nhìn hòn đảo bị bao phủ bởi màu đỏ thẫm.
Bóng dáng đám người Thế tử cũng đi ra từ hư vô vào thời khắc này, cũng
nhìn lại, vẻ mặt đều có thay đổi.
“Khí tức Thần linh …”
Vẻ mặt lão Cửu băng lãnh, tay phải bỗng nhiên nâng lên, ảo ảnh một thanh
trường kiếm hình thành trong tay hắn.
Kiếm này đen nhánh, tràn ra sát khí kinh người, làm thiên địa tối sầm lại.
Hắn mặt không biểu cảm, chém một kiếm về màn máu đỏ thẫm phía trước.
Kiếm này vừa ra, bàn thiên tế địa, phảng phất có thể mở trời. Bầu trời run
rẩy, cuốn lên vô tận gió lốc, mặt đất nổ vang, trấn áp huyết hồ tứ phương, hình
thành vết lõm.
Cuối cùng, rơi vào trên màn máu đỏ thẫm.
Màn máu truyền ra âm thanh đinh tai nhức óc, huyết quang trong đó lay
động, lại bị mỏng đi trong một khoảnh khắc.
Uy của một kiếm này làm cho tất cả mọi người đều dậy sóng trong lòng