Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1604: Sát ý Nghịch Nguyệt, bàn thiên tế địa (2)




Sau này, các tùy tùng khác cũng đều kích động bái kiến. Tu sĩ Nghịch

Nguyệt Điện xung quanh, không ai không như thế, trong lúc nhất thời, âm thanh

của mấy vạn người biến thành làn sóng, vang vọng ngập trời.

“Bái kiến đại sư!”

Lý Tiêu Sơn thở sâu, ngóng nhìn Hứa Thanh, cúi đầu thật sâu.

Thần Tước Tử khẽ gật đầu, mắt lộ ra tán đồng.

Mà trong đám người bái kiến Hứa Thanh, còn có một số chính là người dưới

trướng Tam điện chủ. Về phần bản thân Tam điện chủ, giờ phút này tâm thần

nổi sóng vô tận, hắn kinh ngạc nhìn Hứa Thanh, muốn nói điều gì, nhưng một

câu cũng không nói nên lời.

Tư cách, đối phương đủ.

Danh vọng, đối phương đã đạt đến đỉnh cao.

Tam điện chủ im lặng mấy tức, hắn đi ra mấy bước, trầm thấp mở miệng.

“Nguyệt Chủ, trước đó ngài từng nói, cướp đoạt Hồng Nguyệt bổn

nguyên…”

Hứa Thanh gật đầu, phất tay, bí tàng huyễn hóa ra sau lưng. Trong đó Tử

Nguyệt lấp lánh, quyền hành Hồng Nguyệt biến thành máu tươi, bùng nổ xung

quanh Hứa Thanh, hình thành một mảnh sóng tuyết dâng lên.

Đội trưởng ở bên cạnh, cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ mở miệng.

“Nhìn thấy chưa, đây chính là nguyên nhân chân chính tiểu sư đệ của ta có

thể luyện chế Giải Chú đan. Hắn cướp đoạt Thần nguyên, duy chỉ hắn có thể

hóa giải nguyền rủa của Xích Mẫu!”

Tam điện chủ ngóng nhìn Tử Nguyệt bên trong bí tàng, trong mắt lộ ra ánh

sáng mãnh liệt, nội tâm chập trùng, nhưng lại bị hắn đè xuống. Hắn mở miệng

lần nữa.

“Hồng Nguyệt tinh thần lập tức sắp đến, chúng ta đối mặt thế nào. Thậm chí

đều không cần Xích Mẫu, vẻn vẹn một Hồng Nguyệt Thần điện, chúng ta đều

không thể chống cự, Thần tử kia đã tiếp cận Thần linh rồi…”

Hứa Thanh không nói chuyện, Đội trưởng cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ

ra tia sắc lạnh.

“Nếu như, Hồng Nguyệt Thần điện không còn nữa thì sao!”

Nói rồi, Đội trưởng đưa tay, một sợi tóc màu trắng xuất hiện trong tay hắn.

Sợi tóc này vừa xuất hiện, khí tức Thần linh bỗng nhiên bùng nổ.

“Chúng ta, cũng có Thần linh. Đây là tín vật, ta lúc nào cũng có thể đi mở ra

cánh cửa, mời Thần linh xuất thủ!”

Chúng tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện lập tức yên tĩnh, đồng tử Lý Tiêu Sơn và

Thần Tước Tử cũng đều co lại.

Tam điện chủ thở dồn dập, nội tâm dao động mãnh liệt hơn. Hắn cưỡng ép

nhịn xuống, lại hỏi một câu nữa.

“Xích Mẫu đến, thì đi chiến như thế nào?”

Đội trưởng lông mày giương lên, đang muốn hồi đáp, Hứa Thanh than nhẹ

một tiếng, trầm thấp mở miệng.

“Dự tính ban đầu của ngươi khi gia nhập Nghịch Thần điện là gì, không

phải chính là phản kháng và buông tay đánh cược một lần sao. Bây giờ có cơ

hội này, một người ngoại vực như ta đều không tiếc mạng này đi liều một lần,

sao ngươi còn lo trước lo sau như thế?”

“Nếu nội tâm không kiên định, các ngươi có thể đi.”

Hai câu này của Hứa Thanh đánh thẳng vào tâm thần những người còn đang

chần chờ nơi đây. Tam điện chủ siết chặt nắm đấm, trong mắt lộ ra quả quyết,

cúi đầu hướng về Hứa Thanh, vừa muốn nói gì.

Nhưng vào lúc này, bầu trời nổ vang, một âm thanh như Thiên lôi, nổ tung.

“Thời khắc Xích Mẫu đến, cha ta sẽ sống lại!”

Theo âm thanh truyền ra, một khuôn mặt to lớn bỗng nhiên xuất hiện trên

bầu trời.

Gương mặt kia là một thanh niên, khí chất phi phàm, tóc dài như rắn, không

ngừng khuếch tán, đó chính là hình dáng Thế tử.

Ở bên cạnh hắn, còn có công chúa Minh Mai một thân chiến giáp, nàng

đứng ở đó, sông dài năm tháng chảy xuôi dưới chân, khí tức kinh thiên.

Bên cạnh là Ngũ công chúa, dù nàng già nua, nhưng dao động trên người vô

cùng quỷ dị.

Còn có lão Bát, lực lượng cuồng bạo khuếch tán, ảnh hưởng chúng sinh.

Cuối cùng, còn có một vị.

Đây là một thanh niên mặc áo bào đen, tướng mạo tương tự Thế tử. Hắn

đứng trong thiên địa, đôi mắt bao hàm hình dạng nhật nguyệt hủy diệt, toàn thân

trên dưới tràn ra sát khí không gì sánh kịp.

Sát khí này mạnh đến mức, bằng một mình hắn, như có thể ép tất cả huynh

đệ tỷ muội.

Sự xuất hiện của hắn, khiến bầu trời đỏ đậm không ngừng, cũng vì đó tối lại

một chút.

Hắn, chính là lão Cửu!

Mấy vị con cái Chủ tể này đến và lời nói của bọn họ lập tức khiến chúng tu

sĩ Nghịch Nguyệt Điện phía dưới ào ào rung động, cùng nhau cúi đầu. Lý Tiêu

Sơn và Thần Tước Tử cũng đều rung động tâm thần, cúi đầu theo.

Chỉ có Hứa Thanh tiến lên, cúi đầu mở miệng.

“Bái kiến Thế tử gia gia, Tam nãi nãi, Ngũ nãi nãi, Bát gia gia, Cửu gia gia.”

Công chúa Minh Mai gật đầu, Ngũ nãi nãi mỉm cười, lão Bát cười ha ha, lão

Cửu bên cạnh thì ánh mắt rơi vào trên thân Hứa Thanh.

Về phần Thế tử, mắt lộ ra vẻ tán thưởng, sau đó nhìn hướng về chúng tu sĩ

phía dưới, phát ra âm thanh trầm thấp.

“Tổ tiên của các ngươi đều là con dân của cha ta, từng theo cha ta chinh

chiến.”

“Cho đến khi kiếp nạn lớn giáng lâm, vô số năm qua, nhiều kỷ nguyên, các

ngươi… Chịu khổ rồi.”

“Lần này, Hứa Thanh xuất hiện, cho chúng ta hi vọng.”

“Để chúng ta đi kết thúc số mệnh này, kết thúc luân hồi đau đớn này, chúng

ta cùng ở đây.”

Lời nói của Thế tử vang vọng. Chúng tu sĩ Nghịch Nguyệt nơi đây, trong

lòng cả đám đều sục sôi. Sau khi trải qua một loạt chuyện ở nơi này, trong mắt

bọn họ đều lộ ra vẻ kiên định.

“Hứa Thanh, nói ra kế hoạch của sư huynh đệ các ngươi và sư tôn ngươi

đi!”

Thế tử nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh gật đầu, nhìn hướng về Đội trưởng. Hai người nhìn nhau, đều

nhìn thấy sự quả quyết và điên cuồng trong mắt nhau.

“Tiêu diệt Thần Điện, sống lại Chủ tể, đuổi sói nuốt hổ, chia ăn Xích Mẫu!”

“Hiện tại, chúng ta đi hoàn thành bước đầu tiên, tiêu diệt Thần Điện!”

Lời nói vừa nói ra, bầu trời ầm vang, thiên phát sát cơ, di tinh dịch túc*.

(*Sát khí trời phát ra, chuyển dời sao trời)

(*Sát khí trời phát ra, chuyển dời sao trời)

Sơn hà tề minh, địa phát sát cơ, long xà khởi lục*.

(*Sông núi hòa vang, sát khí đất phát ra, khiến rồng rắn ngóc đầu dậy)

(*Sông núi hòa vang, sát khí đất phát ra, khiến rồng rắn ngóc đầu dậy)

Tu sĩ Nghịch Nguyệt, sát tâm cuồng bạo, đây là nhân phát sát cơ, thiên địa

phản phúc*!

(*Sát khí người phát ra, lật ngược trời đất)

(*Sát khí người phát ra, lật ngược trời đất)

Giờ khắc này, bầu trời, mặt đất, chúng sinh, sát ý của bọn họ hội tụ vào với

nhau, bay lên từ bát phương, khóa chặt… Bình nguyên Sám Hối!

Khóa chặt, tổng bộ Thần điện!a