“Đây là một loại nghi thức Thần kiếp, tên là Vãng Sinh Táng Thần!”
Đội trưởng thở dồn dập, nói thẳng ra bản chất theo kiến thức của hắn.
“Không đúng, uy lực không giống, yếu hơn rất rất nhiều.”
“Ta biết, đây là bản năng của xác phàm Xích Mẫu!”
“Chấp niệm của Xích Mẫu vào lúc chưa phải là Thần linh chính là thành
Thần, vì bảo đảm thành công, nhất định đã diễn luyện nghi thức mô phỏng
nhiều lần.”
“Thế là chấp niệm này hòa tan thật sâu trong xác phàm này, sau đó bị chém
đầu, dù Xích Mẫu đốt lên Thần hỏa, thành Thần tại Hoàng Thiên, nhưng chấp
niệm của xác phàm này vẫn tồn tại như cũ.”
“Nếu đổi thành những người khác độ kiếp ở đây, sẽ không như thế, nhưng
ngươi không phải!”
“Ngươi có lực lượng Tử Nguyệt, đồng nguyên với Xích Mẫu, lại ở bên
trong xác phàm… Cho nên ngươi thu hút mệnh kiếp, khiến xác phàm này bản
năng diễn luyện nghi thức Thần kiếp!”
“Đây là cơ hội, dù không phải Thần kiếp chân chính, không có trình tự đốt
lên Thần hỏa, nhưng đối với ngươi, đây là tạo hóa không biết!”
“Tiểu sư đệ, đây mới là kiếp thứ năm của ngươi!”
Giữa lúc Đội trưởng đang nói, bia đá màu vàng kim kia ầm ầm mà đến, rơi
vào trước mặt Hứa Thanh, ánh vàng bùng nổ, hóa thành biển ánh sáng, chiếu rọi
hết thảy.
“Mặc kệ là tạo hóa gì, kiếp này, ta nhất định phải độ.”
Hứa Thanh nhìn bia đá, trong mắt lộ ra sự quả quyết.
Xác phàm của Xích Mẫu nuốt mệnh kiếp của hắn, giờ phút này tu vi của bản
thân hắn nửa vời, cũng không phải là hoàn chỉnh. Kể từ đó, cho dù là tạo hóa
thế nào, kiếp nạn này, hắn nhất định phải độ!
“Kiếp nạn này đặc thù, tiểu sư đệ, ngươi nghe ta chỉ huy, bước đầu tiên,
dùng Thần huyết của chính ngươi, viết tên lên tấm bia đá!”
Đội trưởng nghiêm nghị, nhanh chóng mở miệng.
Hứa Thanh gật đầu, dưới ánh mắt rung động của chúng sinh nơi này, thân
thể của hắn lóe lên, đi thẳng đến bia đá. Khi đến gần, hắn nâng tay phải lên,
lượng lớn máu tươi chảy ra theo đó.
Lấy tay làm bút, lấy máu làm mực, hắn bỗng nhiên vạch một nét trên bia đá
trăm trượng kia, viết ra nét đầu tiên trong tên mình.
Một nét bút này hạ xuống, bia đá nổ vang, thân thể Hứa Thanh chấn động
mãnh liệt. Lúc máu tươi trong thân thể mất khống chế, dũng mãnh lao tới, hắn
thở dồn dập, vận chuyển tu vi, tiếp tục viết.
Sau ba nét, toàn thân Hứa Thanh run lên, hắn cảm giác sinh mệnh của mình
đang tàn lụi, một cảm giác suy yếu lan tràn toàn thân. Càng có vô số giọt nước
bỗng sinh ra trên người, bao trùm toàn thân, không ngừng chảy xuống.
Giọt nước kia,mang mùi hôi thối, giống như thi thủy, mà Hứa Thanh…
Đang hòa tan.
“Đây là ngũ hành kiếp, tiểu sư đệ, nhớ kỹ, không thể lạc mất chính mình, đi
thôi!” Đội trưởng lo lắng mở miệng.
Hứa Thanh vừa muốn đáp lại. Chớp mắt tiếp theo, thân thể của hắn trực tiếp
đổ xuống, trở thành một bộ thi thể toàn thân cao thấp ướt sũng, hư thối cực kì
nghiêm trọng, ngay cả hình dáng cũng đều không thể thấy rõ.
Chỉ có thi thủy không ngừng nhỏ xuống kia, trôi nổi giữa không trung, giữ
lại dáng vẻ của Hứa Thanh khi còn sống trong ảnh ngược mặt nước.
Đây là nịch thi* trong ngũ hành.
(*nịch thi: xác chết đuối)
(*nịch thi: xác chết đuối)
“Tiểu sư đệ, từ chết hướng sống, đi tới đi!” Đội trưởng trầm thấp mở miệng.
Đám người trên mặt đất, từng người đều từng thay đổi nét mặt. Linh Nhi
càng vô cùng nóng nảy, nhưng bọn họ không cách nào tương trợ. Hết thảy cần
nhờ vào chính Hứa Thanh.
Cũng may, không lâu sau, Hứa Thanh trong bóng ngược mở mắt ra, đầu tiên
là mờ mịt, sau đó rõ ràng.
Trong cảm giác của hắn, thời gian dường như đã trôi qua vô tận năm tháng,
mình trải qua vô số lần chết chìm đời đời kiếp kiếp, mà quá trình tử vong cực
kỳ chân thực. Hắn lần lượt giãy dụa, làm cho ý thức của mình không tiêu tan,
rốt cục thức tỉnh.
Nửa ngày sau, Hứa Thanh đứng lên, lại bước một bước ra ngoài từ trong ảnh
ngược dưới nước, cho đến khi rời khỏi mặt nước, mà bên cạnh chính là thi hài
của hắn.
Đứng dưới tấm bia đá, Hứa Thanh nhìn về phía xác phàm của Xích Mẫu
trên trời, lại nhìn về phía thi hài của mình, bỗng nhiên có một loại nhận biết.
“Đây là xác phàm của ta? Nghi thức này có thể làm cho hình người thành
xác phàm?”
Im lặng một lát, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, giơ tay lên, tiếp tục viết tên
trên bia đá kia.
Nét thứ tư, nét thứ năm, nét thứ sáu.
Trong khoảnh khắc nét thứ sáu hạ xuống, Hứa Thanh phun ra máu tươi, trên
bụng của hắn bất chợt xuất hiện một vết thương, như có một đôi tay vô hình,
mạnh mẽ kéo ra.
Lộ ra ổ bụng.
Ngũ tạng lục phủ bên trong đang biến mất, thật giống như bị móc sạch. Rất
nhanh, toàn bộ đều không thấy đâu, rối nỗi đau đớn cực lớn kéo theo đến, làm
thân thể Hứa Thanh run rẩy, không thể không ngồi xuống, đau đến cong eo,
giống như đang cúng bái.
Đây là bào thi* trong ngũ hành.
(*bào thi: xác chết bị đào nội tạng)
(*bào thi: xác chết bị đào nội tạng)
Nhưng rất nhanh, một ảo ảnh xuất hiện, đi ra từ trên bào thi này, một lần nữa
hóa thành Hứa Thanh. Hắn cũng trải qua vô số lần tử vong như vậy, giờ phút
này ý thức hơi mơ hồ, nhưng vẫn run rẩy nâng lên tay như cũ, tiếp tục viết.
Nét thứ bảy, nét thứ tám, nét thứ chín…
Một cây dây leo màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện, quấn quanh trên cổ Hứa
Thanh, tiến tới lượn lờ toàn thân. Những dây leo kia tràn đầy gai sắc, đâm thật
sâu vào trong thân thể Hứa Thanh.
Từ từ dùng sức, chậm rãi siết chặt, cho đến Hứa Thanh đổ xuống, không
nhúc nhích.
Đây là ải thi* trong ngũ hành chi.
(*ải thi: xác chết do thắt cổ)
(*ải thi: xác chết do thắt cổ)
Theo ải thi cúi đầu, sau một lúc lâu, bóng chồng xuất hiện trên đó, Hứa
Thanh đi ra như hồn phách, rời khỏi thân thể tử vong, đứng trước tấm bia đá.
Vẻ mặt Hứa Thanh lại lần nữa mờ mịt. Hồi lâu, hắn quay đầu nhìn về phía
nịch thi, bào thi và ải thi bên cạnh.
Hắn nhớ chỗ sâu trong Quỷ động dưới Thái Sơ Ly U trụ năm đó, có một tòa
lầu các treo.
Trong lầu các có nữ tử ca hát, mà năm cái góc của lầu các, có năm cỗ thi hài
khác nhau khoanh chân ngồi.
“Thì ra, nàng đang trấn áp Thần linh, đồng thời cũng đang thử thành
Thần…”